Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 404. Kết cục 5

Chương 404. Kết cục 5


Ngày cô xuất viện tình cờ là sinh nhật của Tần Lãng, bởi vì anh ở nơi đất khách quê người, hơn nữa còn phải gấp rút báo cáo học bổ túc nên không có cách nào tổ chức mừng sinh nhật cho anh. Nguyễn Dao mượn phòng bếp trong nhà khách nấu cho anh một tô mì trường thọ.

Sợi mì trường thọ dai dai, hành lá xắt nhỏ nổi bên trên, xanh mướt, khi mở ra sẽ thấy có một quả trứng gà màu vàng cam bên dưới, sắc hương đều đủ cả.

Tần Lãng lập tức động ngón trỏ, gắp mì lên hút sùn sụt.

Có ai ngờ đâu, mới ăn được nửa lại nghe thấy Nguyễn Dao nói: “Năm ngoái lúc anh đi xem mắt ở nhà hàng Quốc Doanh, cái người huýt sáo với anh chính là em.”

Tần Lãng: “...”

Anh đã đoán ra từ trước rồi, nhưng sao cái giọng điệu này lại nghe có vẻ kiêu hãnh thế nhỉ?

Nguyễn Dao: “Sở dĩ em huýt sáo, vì mông anh quá là vểnh.”

Tần Lãng: “...”

Anh đoán được phần đầu, nhưng không đoán nổi cái kết.

Tần Lãng bị dáng vẻ “thẳng thắn” của cô làm chấn động đến mức không ăn nổi mì nữa, lông mày tuấn tú hơi nhướng lên, cười như không cười nói: “Vậy nên hồi đó em thấy sắc nên nổi lòng tham, đã nhắm anh từ lâu rồi đúng không?”

Nguyễn Dao sờ sờ mũi: “Cũng không tính là thấy sắc nên nổi lòng tham đâu. Nếu em bảo em là một người đàng hoàng thì anh có tin không?”

“...”

Tần Lãng nghiêm mặt đứng lên, vừa lúc Nguyễn Dao cho rằng anh đang tức giận, liền đi tới, cánh tay dài vươn ra, chặn ngang cô rồi đè lên tường.

“Em…”

Nguyễn Dao chỉ kịp nói nửa chữ, môi cô đã bị bịt kín.

Đây là bếp của nhà khách, sẽ có người vào bất cứ lúc nào, nếu người khác thấy họ làm như này ở trong bếp, chuyện đến lúc đó cũng không thể dùng hai chữ mất mặt để hình dung nữa rồi.

Trái tim nhỏ bé của Nguyễn Dao đập thình thịch không ngừng, chẳng trách nói thê không bằng thiếp mà thiếp lại không bằng vụng trộm, cảm giác lén lút sờ sờ quả thực rất kích thích.

Đôi môi thoáng chốc đau đớn, hóa ra Tần Lãng thấy cô mất tập trung liền không hài lòng, nhẹ cắn cô một ngụm, sau đó cạy hàm răng ra trực tiếp tiến công...

Mấy phút sau, Tần Lãng mới lưu luyến không nỡ rời mà buông cô ra, vươn tay vén lọn tóc rơi trên má về sau tai: “Đợi đến lúc anh trở về căn cứ, chúng ta kết hôn nhé?”

Nguyễn Dao hơi thở không ổn định, hai má đỏ như tô má hồng: “Anh đây là đang cầu hôn em sao?”

“Ừ.”

Thanh âm Tần Lãng lười nhát, nhưng chỉ cần quan sát kỹ thì có thể phát hiện vẻ mặt hắn mang theo chút căng thẳng, không còn sự bất cần như thường ngày.

Nguyễn Dao cau mày, lẩm bẩm nói: “Anh thế này cũng thiếu thành ý quá rồi? Không có nhẫn, không có hoa, này cũng được coi là cầu hôn sao?”

Tần Lãng cúi đầu, sáp người qua hôn lên vành tai cô: “Anh trao luôn tấm thân này cho em còn không đủ thành ý sao? Sau khi kết hôn, em thích huýt sáo thế nào thì huýt, muốn sờ mông vểnh thế nào cũng tùy ý em hết.”

“...”

“Ha ha ha, đồng chí Tần, chỉ vì muốn kết hôn mà anh nỡ bản rẻ cả bản thân, anh còn cần mặt mũi hay không?”

Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai khiến cô không nhịn được rùng mình, nhưng khi nghe anh bán sắc để cầu hôn, cô bèn không nhịn được muốn cười.

Nhưng mà... điều kiện này nghe có vẻ vô cùng hấp dẫn.

Tần Lãng nắm lấy tay cô hôn hôn: “Đàn ông bán sắc kiếm cơm là có bản lĩnh, càng huống chi anh không cần mặt mũi, anh chỉ cần em.”

Anh, chỉ cần em.

Nhìn đôi mắt đen láy tràn đầy mong chờ của anh, trái tim Nguyễn Dao run lên.

Cô nhớ lại chính mình kiếp trước, bị cha mẹ bỏ rơi năm năm tuổi, mặc dù được bà nội Lưu nhận nuôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy người khác được cha mẹ cưng chiều, cô vẫn sẽ ghen tị.

Khi còn nhỏ, cô luôn không hiểu tại sao bố mẹ không cần cô mà lại đưa em trai cô đi, vì cô không đủ nghe lời, không đủ ngoan ngoãn hay sao? Chỉ đến khi lớn lên, cô mới hiểu ý nghĩa của hai chữ vứt bỏ này.

Sau đó, mỗi ngày cô đều bôn ba trên con đường kiếm tiền, tự nói với bản thân rằng cô chẳng quan tâm có ai thích cô, có ai yêu cô hay không, nhưng bây giờ, có một người rõ ràng rành mạch nói với cô: Anh chỉ cần em.

Giờ phút này, trái tim trống rỗng đã bao năm được lấp đầy.

Nguyễn Dao vòng tay qua cổ anh, mỉm cười gật đầu: “Được, trở về chúng ta liền kết hôn. Còn nữa, chúc mừng sinh nhật anh.”

Mái tóc lòa xòa xõa xuống che khuất tầm mắt anh, Tần Lãng ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, khàn giọng nói: “Em là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.”

Nguyễn Dao kiễng chân hôn lên cằm anh: “Anh cũng vậy.”

Năm này qua năm khác, ngày này qua tháng khác, ngày sau em sẽ cùng anh trải qua mọi dịp sinh nhật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận