Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 410. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 6

Chương 410. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 6


Ban đầu, giáo sư Cố nói rằng bà ấy sẵn lòng trông con hộ bọn họ, nhưng dù sao thì bà cũng đã lớn tuổi, Tiểu Nhiễm Nhiễm đôi khi hay quấy rầy vào ban đêm, và giáo sư Cố cũng không đủ sức để chăm sóc con bé, hơn nữa giáo sư Cố có nghiên cứu về y học tại nhà, nếu để cô ấy chăm sóc Tiểu Nhiễm ở nhà thì thật là không biết trọng dụng nhân tài.

Sự xuất hiện của Tần Chính Huy giải tỏa nhu cầu cấp bách, cho nên mặc dù sắc mặt của Tần Lãng có chút khó coi, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì.

Nguyễn Dao vốn nghĩ rằng Tần Chính Huy không biết cách chăm trẻ con, nhưng thật bất ngờ, ông ta đã làm điều đó rất tốt, còn đảm đang hơn cô.

Mấy lần cô nhìn ông ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, Tần Chính Huy sau khi phát hiện thì ngại ngùng, ông ta nói trước khi đến căn cứ, ông đến nhà đồng nghiệp học hỏi kinh nghiệm, còn tranh thủ luyện tập, hơn nữa khi Tần Lãng còn nhỏ ông ta cũng đã từng bế anh.

Khi nói đến câu cuối cùng, giọng ông thấp xuống hẳn, ánh sáng màu cam hắt vào mặt, gương mặt nửa chìm trong ánh sáng, nửa trong bóng tối, trông có chút cô đơn, không biết là đang hối hận, hay đang hoài niệm về những kỉ niệm đẹp.

Về mối quan hệ giữa Tần Chính Huy và Tần Lãng, Nguyễn Dao không can thiệp hay làm hòa, vì nếu cô làm vậy sẽ không công bằng với Tần Lãng.

Người xưa nói rằng trên đời có cha mẹ nào cũng vậy, cô luôn phản đối lời nói này, cha mẹ cũng là con người, có thể làm điều sai trái, Tần Chính Huy hồi đó đã làm sai nên bức tường ngăn cách giữa cha con nhất định phải chính tay ông gỡ bỏ.

Dù hai cha con sống chung có hơi lúng túng nhưng Tiểu Nhiễm Nhiễm quá đáng yêu, cô bé như một thiên thần nhỏ dễ thương, mang lại cho căn nhà này vô số tiếng cười.

Hơn một tháng nay Tiểu Nhiễm Nhiễm tỏ ra rất thích thế giới bên ngoài, chỉ cần nghe thấy âm thanh là cô bé sẽ lập tức quay đầu lại tìm, chỉ cần có người nói chuyện với cô bé, cô bé sẽ ríu ra ríu rít đáp lại, cười khúc khích khiến lòng người tan chảy.

Hơn nữa, tính tình của Tiểu Nhiễm Nhiễm rất tốt, từ nhỏ đã có tài xã giao, ai cũng có thể ôm cô bé, nhưng Tần Lãng hôm nay đi làm về, thấy Tiểu Nhiễm Nhiễm thất thần, mím chặt môi, dường như đang chịu oan ức gì đó rất lớn.

Tần Lãng là một nô lệ con gái, khi nhìn thấy con gái mình như vậy, anh cảm thấy đau khổ: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, con bị sao vậy? Để cha ôm con.”

Nói xong anh ôm lấy con gái mình từ tay của Tần Chính Huy, thường thì Tiểu Nhiễm Nhiễm sẽ hôn anh một cái, nhưng lần này lại khác, Tiểu Nhiễm Nhiễm khóc không dừng, dỗ mãi không được.

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, đừng khóc, cha sẽ dẫn con đi xem phong cảnh, được không?”

“Tiểu Nhiễm Nhiễm có đói không? Cha đem cho con sữa nóng, nhưng nếu con không muốn...Vậy hãy nói cho cha biết con muốn gì... ”

Đây là do lo lắng thái quá, Tiểu Nhiễm Nhiễm còn chưa đầy sáu tháng tuổi, sao có thể nói được.

Tần Lãng cố gắng hết sức, nhưng Tiểu Nhiễm Nhiễm vẫn không vừa lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, càng nhìn càng đáng thương.

Tần Chính Huy rất yêu cháu gái của mình nhưng yêu thương có chừng mực, thường khi Tần Lãng và Nguyễn Dao đi làm về, ông sẽ không giành lấy cháu, thay vào đó ông sẽ chủ động để Tiểu Nhiễm Nhiễm được gần bố mẹ, nhưng khi thấy cháu khóc thế này, ông không màng để ý đến nguyên tắc.

“Để cha bế cho.”

Nếu là đổi thành bình thường, Tần Lãng nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này con gái mới là quan trọng nhất, anh thật sự không biết phải làm sao, đành phải thả con xuống.

Tần Chính Huy ôm lấy Nhiễm Nhiễm, nhẹ nhàng dỗ dành cháu, Tiểu Nhiễm - đứa trẻ khi nãy vẫn còn đang khóc, giờ đã bắt đầu nín, nước mắt đọng trên hàng mi dài và rậm, trông thật đáng thương.

Tần Lãng nhìn thấy cha mình ôm con gái và dỗ cô bé ngừng khóc, anh không khỏi cảm thấy ghen tị, Tiểu Nhiễm Nhiễm đã nín hẳn, anh không bỏ cuộc mà thử bế con một lần nữa.

Kết quả, khi vừa ôm Tiểu Nhiễm Nhiễm, cô bé liền bắt đầu khóc to, ngay khi anh ôm con trở lại với Tần Chính Huy, con bé lại ngừng khóc.

”...”

Trái tim người cha như bị xát muối.

Khi Nguyễn Dao trở lại vào buổi tối, Tần Lãng lộ rõ ​​vẻ bất bình: “Em nói xem, có phải do anh không dành đủ thời gian cho Tiểu Nhiễm Nhiễm nên con bé không thương người cha là anh sao?”

Lúc này, Tiểu Nhiễm Nhiễm đôi mắt to tròn nằm trong vòng tay của mẹ, cô bĩu môi, không nói đến việc anh đối với con tốt như thế nào, nhưng con bé vẫn không để cho Tần Lãng ôm, như thể có thể khóc bất cứ lúc nào.

Khi Nguyễn Dao nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của anh, cô nén cơn cười, thậm chí còn ra mặt an ủi: “Làm sao có thể, Tiểu Nhiễm Nhiễm gần đây sắp mọc răng, nên con bé sẽ không để người khác chạm vào nó nếu thấy không khỏe.”

Tần Lãng càng thêm thống khổ: “Anh làm sao có thể tính là người khác? Anh là cha ruột con bé, thậm chí còn gần hơn cả ông nội.”

“...”

Hóa ra là anh đang ghen, nhưng Nguyễn Dao đã cười đến đau cả bụng.

Tần Lãng ngại đến mức hai tai đỏ ửng, bèn nói: “Đừng cười, nếu em cười nữa thì anh không khách khí với em đâu đó.”

Nguyễn Dao đặt Tiểu Nhiễm Nhiễm đã ngủ dây vào phòng ngăn cách nhỏ, cô trở lại vòng qua eo anh và nâng cằm lên một cách thách thức: “Em sắp cười rồi, anh muốn không… khách khí với em thế nào?”

Dưới ánh đèn màu cam, đôi mắt cô sáng như được gột rửa bằng nước, dáng người càng quyến rũ hơn so với trước khi sinh con, Tần Lãng nuốt nước bọt: “Đây là em đang khiêu khích anh…”

“Mời”

Nguyễn Dao ngắt lời anh, kiễng chân hôn lên yết hầu anh, gặm cắn một cách liều lĩnh.

Đôi mắt Tần Lãng tràn đầy dục vọng, anh ôm eo cô, nghiến răng nghiến lợi: “Chờ một lúc nữa ... em đừng hối hận.”

Nguyễn Dao không chịu thừa nhận thất bại, kẹp chặt eo của anh: “Kẻ nào hối hận kẻ đấy làm cún.”

Tần Lãng ánh mắt hơi trầm xuống, cười: “Được, em nhớ kỹ câu này cho anh.”

Ngay sau đó, Nguyễn Dao đã hối hận: “Anh à... Em nhận thua, được không? Em là một con cún con, được rồi...”

“Không.”

Mãi cho đến khi trời hửng sáng, Tần Lãng mới buông tha cho Nguyễn Dao, người đã nhiều lần hét lên “Em hối hận rồi.”

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Dao bất lực quở trách: “Đồ đàn ông chó.”

Tần Lãng hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô: “Đồ đàn ông chó yêu em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận