Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 416. Phiên ngoại 12

Chương 416. Phiên ngoại 12


Để bù đắp cho Nguyễn Dao, hai người còn mua hai căn nhà ở khu An Nhĩ Tát, cộng thêm hai căn tứ hợp viện trên thành phố cho cô.

Người duy nhất cảm thấy hơi lấn cấn là Tần Chính Huy, bởi vì đột nhiên đâu ra cha già chạy đến cướp cháu gái của ông, còn nói vớ nói vẩn cái gì mà cháu gái ngoan y như bà ngoại, thật đúng là vớ vẩn!

Khi Nguyễn Khang nhìn thấy cháu gái Tần Nhiễm của mình, liền không ngừng bảo bé trông giống bà ngoại, vành mắt còn đỏ lên một chặp, trong khi Tần Chính Huy, người từ lúc Tần Nhiễm còn nhỏ đã bảo bé trông giống bà nội, cạn lời.

Nguyễn Dao nhìn thấy bộ dạng của hai người họ, suýt nữa không cười nổi.

Đột nhiên có thêm một người cha, một người anh trai, này cũng không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của Nguyễn Dao, nếu nói có ảnh hưởng, vậy chắc chắn là ảnh hưởng tốt.

Sau khi tốt nghiệp, nhà họ Nguyễn cũng góp vốn để Nguyễn Dao mở công ty và mở công xưởng, trực tiếp khiến Nguyễn Dao bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Nguyễn Dao không từ chối, nếu có thể chiến thắng không tốn chút sức, ngay từ đầu sao cô phải phấn đấu?

Kiếp trước đã phấn đấu đến mệt lử rồi, kiếp này cô sẽ dành nhiều thời gian hơn cho bản thân và gia đình.

Nguyễn Dao tưởng rằng vấn đề giữa Tần Chính Huy và Tần Lãng sẽ tồn tại vĩnh viễn, ai biết Tần Chính Huy cùng Tần Lãng cuối cùng cũng chịu nhận lỗi, chỉ có điều ngày này đến quá đột ngột, quá buồn thảm.

Trước sinh nhật lần thứ mười hai của Tần Nhiễm, bé đã đề xuất đi Tứ Xuyên xem gấu trúc, Nguyễn Dao và Tần Lãng đều rất bận nên tất nhiên không thể đi cùng bé, để một cô bé nhỏ như bé đi chơi một mình mọi người cũng không an tâm, lúc này Tần Chính Huy đề nghị để ông đưa Tần Nhiễm đi.

Hai ông cháu đã chuẩn bị sẵn hành lý xuất phát, sau khi xem gấu trúc lớn, hai ông cháu đến Cửu Trại Câu chơi, lại lên núi ngắm cảnh, kết quả giữa chừng xảy ra lở đất, cả hai ông cháu đều xảy ra chuyện.

Những người đi cùng lập tức cử người xuống tìm cứu, rất nhanh đã cứu được, nhưng Tần Chính Huy đã bị một tảng đá lớn đập trúng lưng, khi được cứu lên thì ông đã rơi vào hôn mê.

Nhưng cho dù hôn mê, ông vẫn dùng thân thể chặt chẽ chở che Tần Nhiễm, Tần Nhiễm chỉ bị thương nhẹ.

Tần Chính Huy hôn mê hai ngày một đêm, đến tận khi Tần Lãng và Nguyễn Dao vội vàng chạy đến bệnh viện mới đột nhiên tỉnh lại.

Trên trán ông quấn vải trắng, sắc mặt tái nhợt vì mất máu, đôi môi khô nứt, trông thấy Tần Lãng đi vào, hai mắt ông đột nhiên sáng lên, sáng đến kỳ lạ.

Ông khó khăn vươn tay ra, miệng phát ra âm thanh như “hiển hiển”, Nguyễn Dao lập tức nghe ra, nhanh chóng trấn an: “Cha đừng lo lắng, Nhiễm Nhiễm không sao, cha đã bảo vệ con bé rất tốt.”

Tần Chính Huy đã bảo vệ Nhiễm Nhiễm rất tốt, tảng đá lăn xuống gần như chỉ đập lên người ông, nếu không có Tần Chính Huy, Nguyễn Dao không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.

Chỉ là Nhiễm Nhiễm bị dọa chết khiếp rồi, sau khi được cứu lên vẫn luôn canh chừng ông nội, không ăn uống gì, mãi đến khi hai người Nguyễn Dao và Tần Lãng đến bệnh viện, bé mới ngủ thiếp đi vì mệt.

Tần Chính Huy vẻ mặt thả lỏng, sau đó lại nhìn về phía Tần Lãng, khóe miệng mấp máy một hồi, từ trong cổ họng khàn khàn thốt ra: “Cha xin lỗi.”

Tần Lãng thân thể cứng đờ, mũi không hiểu sao chua xót, nhưng trên mặt lại giả bộ như không có chuyện gì: “Hiện tại cha đừng nói chuyện, bác sĩ đang tới rồi, đợi sau khi khỏe lại nói.”

Tần Chính Huy bị thương rất nặng, trình độ y tế ở đây không cao, bác sĩ không dám phẫu thuật cho ông, tình huống hiện tại của ông cũng không được phép động đậy, cho nên nhà họ Tần dùng mối quan hệ mời chuyên gia từ thủ đô đến, giáo sư Cố bà ngoại anh cũng vội từ quê chạy đến, nhưng sớm nhất cũng phải ngày mai mới tới nơi.

Tần Chính Huy yếu ớt quơ tay trong không khí hai lần: “Lúc đó...là cha...để tâm chuyện vụn vặt, đáng lẽ cha không nên đối xử với con như vậy, con... có thể tha thứ cho cha không?”

Tần Lãng cảm thấy cổ họng như có cái gì nghẹn lại, khó chịu đến mức không thể phát ra tiếng.

Những chuyện khi còn nhỏ anh đã không nghĩ đến từ lâu, nhưng không nghĩ đến không có nghĩa là anh đã quên, nó giống như một vết sẹo vậy, dù có lành vẫn sẽ để lại dấu vết ở đó.

Năm đó anh cảm thấy mình đã hại chết mẹ, vẫn luôn sống trong tội lỗi, mà những chuyện cha anh đã làm càng đẩy anh xuống vực thẳm sâu hơn, nếu bà ngoại và nhà họ Cố không đưa anh đi, có lẽ đã không có anh của hiện tại, anh cũng sẽ không gặp được Nguyễn Dao, không có một cô con gái đáng yêu như Tần Nhiễm.

Tần Chính Huy mãi không đợi câu trả lời, ánh sáng rực trong mắt dần dần phai nhạt, dường như sức lực của ông đột nhiên bị rút cạn, bàn tay rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận