Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 69. Bồ câu đưa thư 2

Chương 69. Bồ câu đưa thư 2


Tim Thẩm Hàn Xuyên đập nhanh đến mức gần như vọt ra khỏi cổ họng, bình thường anh ghét nhất là những người giở trò tâm cơ, nhất là phụ nữ mưu mô như mẹ kế của anh.

Nhưng bây giờ, anh nhớ tới khuôn mặt tự tin và rạng rỡ nở nụ cười dưới ánh mặt trời ấy anh lại không thể ghét nổi.

Tối hôm đó, Thẩm Hàn Xuyên lại mất ngủ.

Cũng mất ngủ còn có Nguyễn Hưng Khang ngủ ở trong phòng củi, ván giường có bọ chét, ngứa đến nỗi khiến cậu ta cả đêm không ngủ được.

Triệu Hương Lan yêu thương con trai út nhất, vì vậy giường của Nguyễn Hưng Khang được làm lại từ gỗ mới vào năm ngoái, cái đệm cũng là sử dụng bông mới.

Tối hôm qua Nguyễn Dao mang chăn của mình đến trải lên trên, ngủ ngon biết bao nhiêu.

Bên ngoài truyền đến âm thanh leng keng, người Nguyễn gia lục tục thức dậy, Nguyễn Dao cũng không yêu giường, từ trên giường bật dậy.

Nhưng cô không ra ngoài ngay lập tức mà ngồi trên giường và tập yoga, sau đó lại đánh một bộ quyền rồi mới đi ra ngoài.

Đồ ăn buổi sáng là bánh bột ngô còn dư lại một nồi của ngày hôm qua.

Nguyễn Dao vừa mở cửa ra, Lâm Thu Cúc vẫn luôn theo dõi cô lập tức vẫy vẫy tay với cô.

Nguyễn Dao đi tới, Lâm Thu Cúc lén lấy một bát thịt từ trong tủ gỗ đưa qua: "Em họ, đây là chị để lại cho em, nhân lúc còn nóng em ăn đi."

"Chị cả, chị tự ăn đi, cơ thể của chị gầy như vậy thì nên bồi bổ nhiều chút."

Nguyễn Dao hơi giật mình, hôm qua cô chỉ là khen Lâm Thu Cúc một câu, không nghĩ tới chị ấy lại lập tức trở mặt.

Hốc mắt Lâm Thu Cúc lại đỏ lên: "Em họ, em tốt với chị quá, nhưng chị đã ăn rồi, cái này em mau ăn đi, đừng để bị mẹ chồng chị nhìn thấy."

"Chúng ta ăn cùng nhau đi, nhiều thịt thế này một mình tôi cũng không ăn hết được."

Vừa dứt lời, liền thấy Lâm Thu Cúc nước mắt đầy mặt.

Nguyễn Dao: ?

Lâm Thu Cúc thấy Nguyễn Dao bị mình hù dọa, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt: "Xin lỗi em, khiến em chê cười rồi, chị chỉ là đột nhiên không nhịn được. Từ nhỏ đến lớn không có ai quan tâm đến chị, vừa rồi chị mới biết thì ra cảm giác được người khác quan tâm là như vậy."

Cảm giác ấy quá tốt đẹp khiến cô không nhịn được muốn khóc lớn.

Ở nhà mẹ đẻ, cô vẫn còn ba người chị gái, khi cô được sinh ra, ông bà và cha mẹ cô nhìn thấy lại là con gái, ai cũng đều vô cùng thất vọng. Nhà cô rất nghèo, bọn họ đã từng muốn dìm chết cô trong thùng nước tiểu.

Chỉ là lúc đó Tân Hoa Quốc được thành lập, không giống như xã hội cũ có thể tùy ý giết chết đứa bé, cha mẹ cô cũng không có cách nào nên mới để cho cô sống sót.

Nhưng là một người không nên được sinh ra, cô lớn lên trong đánh đập từ khi còn nhỏ, cha mẹ không thích cô, mấy người chị cũng ghét bỏ cô là em gái mà không phải là em trai, không có ai quan tâm đến cô.

Bị bệnh sốt cao là như vậy, lúc sảy thai đau đến nỗi gần như ngất xỉu cũng như vậy, nói đến thì thật nực cười, ngày thứ hai sau khi sinh non cô đã bị mẹ chồng gọi đi giặt quần áo.

Khi ấy là vào tháng chạp mùa đông giá rét, tay của cô đặt trong nước, lạnh đến nỗi run rẩy cả người. Từ lúc đó trở đi, mỗi khi cô đến kỳ kinh nguyệt đều đau đớn đến mức chết đi sống lại.

Đối với một người vô giá trị như cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người quan tâm đến mình.

Nguyễn Dao nghe cô nói, mũi không nhịn được chua xót: "Chị dâu cả, có lẽ không phải ai cũng may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có và hòa thuận. Tôi cũng giống như chị, cha mẹ em không thích tôi, chỉ thích em gái và em trai tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương cả."

"Người khác không yêu tôi, vậy tôi tự yêu bản thân mình, những người khác không nuông chiều tôi, tôi sẽ tự nuông chiều bản thân mình, nuông chiều bản thân giống như một cô gái nhỏ vậy. Đồng chí chủ tịch đã nói, phụ nữ nắm giữ một nửa bầu trời, phụ nữ chưa bao giờ kém hơn đàn ông. Thế nên chị dâu cả không cần phải cảm thấy tự ti, phụ nữ, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới."

"Chị cả cũng vậy, chị xứng đáng được quan tâm và chăm sóc. Nhưng nếu không có ai quan tâm và chăm sóc chị, chị có thể chăm sóc bản thân, coi bản thân là cô gái nhỏ của riêng mình, cho mình ăn những thứ ngon nhất, cho mình mặc quần áo đẹp nhất, chị chính là áo bông nhỏ tri kỷ của riêng mình."

Lâm Thu Cúc kinh ngạc nhìn Nguyễn Dao, cả người bị rung động mãnh liệt.

Phụ nữ xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp, nếu không có ai yêu mình, vậy thì mình tự yêu mình, nuông chiều chính mình.

Chưa từng có ai nói với cô như thế.

Và cũng chưa có ai nói với cô, phụ nữ còn có thể sống như thế này.

Nguyễn Dao nhìn Lâm Thu Cúc nhất thời không tiêu hóa được lời mình nói, vỗ vỗ bả vai cô, xoay người đi đến sân rửa mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận