Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 351:

Chương 351:Chương 351:
Vu Tiếu nói: "Anh xem một một, chính là hai đường thẳng, có nghĩa là hai người. Gọi là một một chính là tự mình quản lý của mình, nói cách khác chính là anh ăn của anh, em ăn của em, như vậy anh sẽ dọn dẹp phần của anh, em sẽ dọn dẹp phần của em."
Kha Cảnh Dương nói: "Không được, mẹ của anh mà đến, nhất định sẽ nghi ngờ." Thật ra như vậy tiện hơn, anh cũng không cần chờ đến muộn như vậy. Nhưng không hiểu vì sao anh lại không muốn như vậy, thà rằng ăn cơm muộn một chút, cũng muốn hai người ăn cơm với nhau.
Vu Tiếu cũng không ép buộc: "Được rồi. Anh là lớn nhất, tất cả đều nghe lời anh."
Kha Cảnh Dương không ủng hộ cách nói của cô: "Ở trong ngôi nhà này, em mới là người lớn nhất." Nhìn anh nghe lời biết bao nhiêu, tất nhiên là xếp thứ hai.
Vu Tiếu không khỏi bật cười, lời này thật xuôi tai.
Chớp mắt đã đến ngày mùng mười tháng năm, thứ bảy, làm văn phòng như Vu Tiếu, chủ nhật là ngày nghỉ. Còn như nhân viên ở tiệm cơm thì được nghỉ từ thứ hai đến thứ bảy. Ví dụ như đầu bếp Tô và trợ thủ của ông ấy, hai người không thể nghỉ cùng một ngày, bởi vì nếu đầu bếp Tô nghỉ, bếp phó phải tiếp nhận công việc của đầu bếp. Mà nếu Chương Tiểu Phân nghỉ thì trợ lý sẽ làm công việc thu ngân. Nhưng mà những người này đều không thích nghỉ, bởi vì không nghỉ sẽ có trợ cấp, có thể ăn trưa ở tiệm cơm, cho nên bọn họ đều rất vui lòng.
Ngày mai mời khách ăn trưa, cho nên hôm nay Vu Tiếu phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Đồ ăn nguội, đồ ăn nóng đều phải chuẩn bị, cô mang theo sáu hộp cơm. Ngoài ra, cô còn chuẩn bị nước có ga và bia, đàn ông ăn cơm chắc chắn đều uống rượu, cho nên cô chuẩn bị bia.
Thêm nhiều thứ lặt vặt như vậy, nên khi tan làm, cô phải mang theo rất nhiều đồ vật.
Vừa đến cửa nhà, Vu Tiếu đã lớn tiếng gọi: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, nhanh tới lấy đồ xuống, có đồ tốt đó."
Kha Cảnh Dương: "Có gì tốt vậy?" Nhìn một túi đồ phía sau xe đạp, anh nhướng mày: "Trong túi này đựng øì vậy? Nặng thật đấy."
Vu Tiếu: "Anh mở ra xem đi, suốt dọc đường em đều đi rất cẩn thận, sợ vỡ." Phải biết rằng đường xá ở thời đại này khá gập ghênh, không bằng phẳng.
Vỡ? Kha Cảnh Dương cẩn thận ôm túi đồ từ trên xe xuống: "Nặng thật đấy." Còn có tiếng vang thanh thúy.
Vu Tiếu: "Đúng đó, đây là đồng nghiệp buộc giúp em, em không xách nổi." Kha Cảnh Dương nghĩ đến sức lực không xách nổi một xô nước của cô, không nhịn được nói: "Sức lực nhỏ bé của em có lẽ chỉ dẫm chết được một con kiến."
Vu Tiếu thích nghe lời này, phụ nữ yểu điệu chính là người phụ nữ có phúc, không cần làm gì hết. Nhưng mà lời này do Kha Cảnh Dương nói ra, Vu Tiếu cảm thấy nhất định là anh đang cười nhạo cô, cho nên nói: "Em còn có thể dẫm chết anh đấy, anh có tin không?”
Kha Cảnh Dương trả lại cô hai tiếng ha ha: "Em muốn dẫm chỗ nào của anh?"
Lời này vừa thốt ra, hai người đều nhìn thoáng qua đối phương, sau đó lập tức rời mắt sang chỗ khác. Mặt Vu Tiếu đỏ lên, trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh đáng xấu hổ. Chỗ nào là vị trí sát thương nhất trên người của một người đàn ông? Thật ra cô cũng muốn nhìn một chút, nhưng mà vẫn nhịn xuống.
Kha Cảnh Dương cũng có chút xấu hổ, mặc dù không nói tiếp, nhưng ý nghĩ trong đầu không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Vu Tiếu. Anh hắng giọng một tiếng, sau đó mở túi ra: "Em mua nước có ga à?" Trời hơi tối, thấy bên trong có chai nước có ga, nên anh cho rằng tất cả đều là nước có ga.
Vu Tiếu lấy lại tinh thần: "Không phải tất cả, tự anh xem đi."
Kha Cảnh Dương xách túi đi vào trong phòng khách, sau đó lấy mấy cái chai bên trong ra, nhìn thấy đồ bên trong, anh vui vẻ nói: "Em mua bia, còn mua nhiều như vậy." Anh đếm thử, có hai mươi chai. Bảo sao nặng như vậy, cô gái nhỏ này thật là giỏi. Không có người đàn ông nào không thích uống rượu, mà trong các loại rượu, bia là thứ rất hiếm khi được uống ở thời đại này: "Đồng chí Vu Tiếu, anh vô cùng bội phục em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận