Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 398:
Vu Tiếu nhận lấy bọc hàng, bọc hàng vẫn lớn như mọi khi, Vu Tiếu không cần nghĩ cũng biết bên trong có sữa bột hoặc mạch nha. Thực ra Vu Tiếu đã nói trong thư viết cho Châu Mật Hồng, bây giờ cô làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, có lương, cô có thể tự mua sữa bột hoặc mạch nha. Trước đây cô không có công việc, không tìm được lý do hợp lý, Châu Mật Hồng gửi cũng đã gửi rồi, cô nói Châu Mật Hồng cũng sẽ không nghe. Nhưng bây giờ cô đã có công việc, có thể tìm lý do từ chối... nhưng cô lại quên mất sự quyết tâm muốn nuôi cô (nguyên chủ) của Châu Mật Hồng.
Về đến nhà, Kha Cảnh Dương đã đi làm nhiệm vụ không ở nhà, Vu Tiếu vốn cũng thấy hơi cô đơn, nhưng bây giờ có bọc hàng, cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Trong bọc hàng vẫn có sữa bột, kẹo sữa như trước đây, còn kèm cả một bức thư.
Vu Tiếu xem thư trước, xem xong thư, cô trầm tư.
Trong thư của Châu Mật Hồng viết có hai việc, việc thứ nhất là trong nhà đang ép cô ấy đi xem mắt, nhưng đã biết hướng đi trong tương lai nên cô ấy không muốn đi xem mắt, hỏi cô phải làm thế nào? Việc thứ hai là anh trai cô ấy đã kết hôn, cô ấy và chị dâu không hòa hợp.
Châu Mật Hồng và chị dâu không hòa hợp chủ yếu là do công việc của bà Châu. Trước năm mới, Châu Mật Hồng về nhà bởi vì bà Châu 'gãy chân, sau đó ở lại để chăm sóc, chăm sóc một thời gian thì bà Châu đưa công việc cho Châu Mật Hồng, Châu Mật Hồng chính thức trở về thành phố. Nhưng bây giờ, anh trai cô ấy kết hôn, chị dâu tốt nghiệp cấp ba, không có công việc, còn nói bà Châu không đưa công việc cho con dâu lại đưa cho con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng, nói như vậy quá đáng quá.
Chỉ có mỗi hai việc này mà Châu Mật Hồng tức giận viết cả một đoạn dài.
Kể ra thì, Châu Mật Hồng biết hướng đi của tương lai cũng chỉ có mỗi việc sẽ khôi phục kỳ thi đại học thôi, sau đó cô ấy chết, không biết hướng đi của thế giới.
Vu Tiếu không vội vàng trả lời thư, cô đến nhà ăn ăn cơm trước, ăn xong về nhà mới viết thư. Viết thư xong, Vu Tiếu đi đun nước tắm. Mặc dù là mùa hè, nhưng người hiện đại có thói quen tắm nước nóng.
Lúc đang tắm, bên ngoài truyền đến tiếng của thím Dương: "Cháu Vu... Cháu Vu có nhà không?"
Vu Tiếu đang ở bên trong tắm, nếu âm lượng bình thường cô sẽ không nghe thấy, nhưng thím Dương gọi rất to. Vu Tiếu mở cửa phòng tắm đáp lớn: "Có, thím có việc gì vậy ạ?" Trong lòng cô nghĩ, chẳng nhẽ hơn một trăm người đã chọn xong rồi?
Thím Dương: "Cháu mở cửa đi, thím có việc cần nói với cháu."
Vu Tiếu nói: "Thím đợi cháu hai phút." Cô nhanh chóng tắm qua, sau đó mặc quần áo vào vội vàng đi mở cửa: "Thím, có việc gì vậy ạ?" Nhìn sắc mặt của thím Dương không tốt lắm, Vu Tiếu còn tưởng rằng nhà họ Dương có chuyện gì.
Thím Dương thở dài nói: "Hôm qua lúc vợ Thi Cần ở cô nhi viện nhận được điện thoại, Thi Cần xảy ra chuyện rồi, cũng không biết tình hình của cô ấy bây giờ thế nào. Cô ấy không qua lại với những quân tẩu khác trong khu, cũng không có ai quan tâm, thím hơi lo lắng cho cô ấy.
Vu Tiếu ngây ra, cô nhớ đến hôm qua vợ Thi Cần từng nói Thi Cần đi làm nhiệm vụ, vậy là... : "Thi Cần bị thương ạ?"
Thím Dương lắc đầu: "Hi sinh rồi."
Lần này Vu Tiếu ngây ra hẳn luôn. Cô không có quá nhiều ấn tượng về Thi Cần, nhưng là hàng xóm, nên cũng quen thuộc. Lần đầu tiên Vu Tiếu gặp chuyện người quen hi sinh, nhất thời trong lòng cô thấy hơi nghèn nghẹn. Hôm qua lúc ở nhà ăn, vợ Thi Cần còn nói với cô phải quen với việc bọn họ đi làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ...
Loại thói quen này thật khiến người ta khó chịu.
Vu Tiếu tỉnh táo lại rất nhanh: "Thím à, nếu như bên cạnh không có người vậy thì cháu đến bệnh viện xem sao."
Thím Dương nói: "Thím đi cùng cháu, gọi xe của quân doanh đưa chúng ta đi."
Vu Tiếu gật đầu, cô trở về phòng thay quần áo. Cô nghĩ nếu như Thi Cần xảy ra chuyện, vợ Thi Cần ở viện không chừng còn chưa ăn cơm, vì vậy cô mua ba chiếc màn thầu ở cửa hàng hệ thống, để vào trong balo.
Vu Tiếu và thím Dương ngồi lên xe của quân doanh đến bệnh viện. Trên đường, Vu Tiếu không nhịn được hỏi: "Thím, Thi Cần sao đột nhiên lại..."
Thím Dương nói: "Việc này thím cũng không biết. Việc của quân doanh luôn bảo mật, vì vậy..."
Vu Tiếu hiểu.
Khoảng một tiếng sau bọn họ đến bệnh viện huyện 1i.
Lúc này đã tám giờ tối, nhưng trong bệnh viện vẫn còn người. Vu Tiếu và thím Dương hỏi luôn y tác trực ban việc của Thi Cần, y tá cũng biết việc này nên nói: "Thi thể của đồng chí quân nhân đó đã được đưa đến nhà xác, vợ anh ấy vẫn luôn ngồi ở bên ngoài không đi, cô ấy nói phải đợi cha mẹ của đồng chí quân nhân đấy đến gặp mặt lần cuối cùng mới đưa đi hỏa táng."
Việc hỏa táng bắt đầu có từ năm 1956. trong sách đang là niên đại sáu, bảy mươi, đương nhiên những chuyện này giống trong hiện thực. Huống hồ thi thể của Thi Cần cũng không thể nào đưa về quê nhà được, vì vậy chỉ có thể hỏa táng, hỏa táng xong chôn trong mộ liệt sĩ hoặc đưa về quê nhà. Mộ liệt sĩ ở thời này không giống thời hiện đại, nói là mộ liệt sĩ thực ra là một bọc đất, để từng hàng từng hàng, bên trong chôn cất tro cốt của liệt Si
Theo chỉ dẫn của y tá, hai người đi ve phía nhà xác. Kể ra thì mặc dù Vu Tiếu học những kiến thức về khoa học từ bé đến lớn, không tin vào mê tín, nhưng bảo cô đến nhà xác cô vẫn hơi sợ. May mà bên cạnh có thím Dương.
Lúc bọn họ đến nhà xác nhìn thấy hành lang bên ngoài có một người phụ nữ đang ngồi, mặc dù trời tối nhưng bởi vì hành lang có bóng điện nên vừa nhìn đã nhận ra đó là vợ Thi Cần.
Vu Tiếu nuốt nước miếng, trong đầu nghĩ chị dâu này thật dũng cảm, có thể cứ ngồi như vậy đến tận bây giờ.
"Vợ Thi Cần à.." Thím Dương gọi một tiếng: "Chúng ta đến thăm cháu."
Vu Tiếu cũng nói theo: "Chị, chị không sao chứ?" Ba từ nén bi thương cô mãi không thốt ra nổi. Thực sự, cho dù người bên cạnh nói lời an ủi như nào đều không thể an ủi được người đang đau khổ trong lòng. Vu Tiếu nghĩ rồi lấy màn thầu từ trong balo ra: "Chị, em nghĩ chắc chị vẫn chưa ăn cơm, chị ăn mấy cái màn thầu đi, nếu không ngày mai vẫn còn việc phải xử lý, thân thể của chị sẽ không chịu nổi đâu."
Vợ Thi Cần nhìn bọn họ, người vốn đang yên lặng ngồi đột nhiên mắt đỏ lên, nước mắt trào ra: "Cảm ơn." Cô ay cất giọng khan khàn nói, rồi nhận lấy màn thầu trong tay Vu Tiếu nhét vào mồm, cô ấy muốn ngăn mình khóc thành tiếng, nhưng cô ấy vẫn không nhịn được. Cô ấy vùi đầu vào vai Vu Tiếu khóc đầy đau khổ: "Đời này anh ấy thực sự xui xẻo mới phải lấy chị, là chị hại anh ấy."
Vu Tiếu nói: "Chị đừng nói như vậy, anh ấy là anh hùng, hi sinh vì quốc gia, không liên quan gì đến chị. "
Vợ Thi Cần lắc lắc đầu: "Không, là do chị khắc chết anh ấy, chị khắc cha khắc mẹ, khắc chết cả chồng của mình. Vốn dĩ anh ấy có thể không cần phải lấy chị, nhưng anh ấy quá lương thiện."
Lời này Vu Tiếu cũng không biết đáp như nào, nhưng cô cảm thấy, cô ấy không phải là người mê tín, sao lại nói như vậy chứ?
Vợ Thi Cần không cần Vu Tiếu đáp lời, cô ấy nói tiếp: "Chị sinh trước khi giải phóng, lúc đó nhà chị giàu có, hôm mẹ chị sinh chị thì qua đời, vì vậy mọi người đều nói chị khắc mẹ. Cha chị rất yêu mẹ chị, sau khi mẹ chị qua đời, ông ấy cũng không chịu tái hôn, ông ấy sợ mẹ kế sẽ bắt nạt chị. Bởi vì cái chết của mẹ khiến sức khỏe của ông ấy thường xuyên không tốt. Sau đó ông ấy lo lắng nếu đột nhiên ông ấy qua đời, một mình chị sống không tốt liền quyết định tìm cho chị một người chồng nuôi từ bé, người đó chính là Thi Cần."
Vu Tiếu nghe xong trong lòng cũng thấy bất ngờ, không ngờ hai vợ chồng bọn họ lại có câu chuyện như vậy.
"Thi Cần hơn chị mấy tuổi, trong nhà nhiều con trai, vì vậy cha mẹ anh ay cũng bằng lòng cho anh ấy đi làm chồng nuôi từ bé của chị. Chỉ là.. điều kiện gia đình nhà chị hồi đó rất tốt, tính cách lại kiêu ngạo, nên coi thường anh ấy. Cha chị thì muốn bọn chị mau chóng kết hôn, nhưng chị không đồng ý, chị cảm thấy gả cho một người chồng nuôi từ bé rất mất mặt. Thậm chí, chị còn từng ăn nói lỗ mãng với anh ấy."
"Sau đó, đến năm 65, lúc đó tình hình rất nghiêm trọng, cha chị đoán được một số việc sẽ xảy ra, vì vậy yêu cầu chị kết hôn với Thi Cần, nếu như chị không đồng ý, ông ấy sẽ không nhận người con gái như chị. Lúc đó chị cũng cảm thấy tình hình không ổn, chị vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ, chị cũng biết gả cho Thi Cần là lựa chọn tốt nhất, vì vậy chị kết hôn với anh ấy."
"Sau khi kết hôn không lâu, cha chị bị tố cáo. Việc cha chị bị tố cáo vừa truyền ra, báo chí đã đăng tin chị và cha đoạn tuyệt quan hệ. Người đăng báo không phải chị, mà là người cha sắp xếp trước khi ông ấy xảy ra chuyện. Mà chị cho dù vì điều gì cũng chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của ông."
"Cha chị bị bắt, tài sản trong nhà cũng bị tịch thu, mà chị theo Thi Cần đến quân doanh. Đây chính là câu chuyện của chị, chị vô cùng đau khổ. Hai năm nay, chị nhiều lần nhắc đến việc ly hôn với Thi Cần, nhưng anh ấy không đồng ý. Chị biết anh ay biết ơn sự bồi dưỡng của cha chị. Chị không muốn ảnh hưởng đến anh ấy cả một đời, dù sao bởi vì việc của cha chị, khả năng anh ấy được thăng chức rất nhỏ. Nhưng chị không ngờ rằng..."
Vu Tiếu vỗ vai của cô ấy: "Vậy sau này chị có dự định gì?"
Vợ Thi Cần lắc đầu: "Chị không biết nữa, đợi cha mẹ chồng đến xong chị sẽ hỏa táng rồi đưa tro cốt của anh ấy vê quê hương, chị nghĩ anh ấy cũng muốn lá rụng về cội. Còn chị, có lẽ chị sẽ ở lại quê nhà của anh ấy..."
Sau đó sống cả một đời với những hồi ức.
Đương nhiên đây là Vu Tiếu nghĩ. Cô không biết hai vợ chồng bọn họ có tình cảm không, nhưng cô cảm thấy với tính cách của cô ấy, có lẽ cả đời này sẽ không lấy chồng nữa.
Vu Tiếu và thím Dương ở cùng vợ Thi Cần thêm một lúc, vợ Thi Cần nói: "Hai người về đi, ngày mai vẫn còn phải đi làm, hai người không cần ở lại đây đâu. Sức khỏe thím không tốt, không nên vất vả quá."
Vu Tiếu nói: "Thím về đi ạ, cháu không sao. Cháu xin nghỉ cũng tiện, cháu về tiệm cơm gọi một cuộc điện thoại là được." Dù sao cũng có Trương Vân Đóa ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa bên đó cũng không có việc gì quá quan trọng.
Thím Dương nghĩ rồi nói: "Vậy thím đi trước nhé, xe của quân doanh vẫn còn ở bên ngoài, có việc gì thì gọi điện thoại cho thím.
Vu Tiếu gật đầu: "Trên đường thím chú ý an toàn."
Thím Dương: "Yên tâm đi."
Vu Tiếu ở lại cùng vợ Thi Cần, cứ ngồi ở hành lang cả một đêm như vậy, có lẽ bên cạnh có người dựa vào, cô cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó cô thực sự không chịu nổi nữa, liền dựa vào người vợ Thi Cần ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận