Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 402:
Vu Tiếu không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, cô lập tức nói: "Chủ nhiệm, vậy cảm ơn bác quá, nếu như đi công tác thì khoảng bao nhiêu lâu?"
Chủ nhiệm Bành nói: "Đợi bên đó thực hiện được kế hoạch thức ăn suất, có lẽ khoảng một hai tháng, bác cho cháu thời gian một tháng trước, không đủ thì lúc chúng ta liên hệ, cháu có thể xin thêm."
Vu Tiếu cầu còn không được: "Vậy tốt quá, cháu nói qua với đồng chí Trương Vân Đóa, sắp xếp ổn thỏa công việc bên này, bên quân doanh 20 tháng 12 xuất phát, hai ngày này cháu về nhà xin giấy giới thiệu."
Chủ nhiệm Bành: "Ừ, được, cháu làm việc gì bác cũng yên tâm, sau khi qua bên đó cố gắng thể hiện, nhất định phải mang vinh quang về cho chúng ta."
Vu Tiếu cười nói: "Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm mất thể diện của thành phố chúng ta"
Sau khi Vu Tiếu sắp xếp công việc ở tiệm xong, cô xin nghỉ trước mấy ngày với chủ nhiệm Bành. Đương nhiên, quân doanh vẫn chưa xuất phát, nhưng mà cô phải về xin giấy giới thiệu.
Huyện li X, nhà họ Vu.
Bà nội Vu hôm nay lại nhận được một bọc hàng, một năm trở lại đây, nhà họ Vu đã nổi tiếng khắp đại đội, bởi vì cứ cách một tháng nhà họ Vu lại nhận được một bọc hàng, còn nhiều hơn cả thanh niên trí thức. Hơn nữa trong bọc hàng đều là những đồ hiếm có, có sữa bột, đài cát xét. Vì vậy từ sau khi ông Vu người con làm lính mất, đến tận bây giờ nhà họ Vu mới bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Nhưng mà, nhà họ Vu là gia đình liệt sĩ, người trong thôn không ai dám chọc vào.
"Mẹ, lần này lại là đồ Tiếu Tiếu gửi ạ, con bé gửi cho gì vậy?" Mùa đông, công việc đồng áng nhàn hạ, cả nhà đều đang ngồi trong sân phơi nắng, vừa hay nhân viên giao hàng đến, mọi người đều tò mò đợi. Người hỏi là bác gái của Vu Tiếu, sữa bột Vu Tiếu gửi đến trước đó trẻ con trong nhà họ cũng được uống, vì vậy bà ấy có ấn tượng rất tốt về Vu Tiếu.
Thực ra, ấn tượng của toàn bộ người nhà họ Vu về Vu Tiếu đều rất tốt. Không chỉ vì xa thơm gần thối, mà có lẽ là sự hấp dẫn của đồng tiền. Ở thế giới này, cũng chỉ có tiền là ai cũng thích thôi.
Bà nội Vu không làm bộ làm tịch, bà sờ thử thấy bọc hàng lần này rất mềm, bên trong không có sữa bột, có thể là vải hoặc là quần áo. Kể ra thì, trái tim con người đều làm từ máu thịt, cho dù mấy năm liền nguyên chủ không đến thăm bọn họ, nhưng trong trái tìm của bà nội Vu, đây đều là lỗi cho đứa con dâu đã tái giá kia, đặc biệt sau khi biết hoàn cảnh của cháu gái, bà chỉ còn thấy đau lòng.
Nếu như sự yêu thương trước đó là nể mặt đứa con trai đã mất, vậy thì một năm trở lại đây, bà nội Vu thực sự yêu thương Vu Tiếu.
Động tác của bà nội Vu dứt khoát, bà tháo bọc hàng ra, lấy từ bên trong ra hai chiếc áo, một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục, một chiếc áo bông màu xanh lam.
Ở niên đại này, chỉ cần là đàn ông bất kể tuổi tác đều rất yêu thích áo khoác quân đội. Vì vậy lúc bà nội Vu lấy chiếc áo khoác quân đội ra, mọi người nhìn xong đều thấy đỏ mắt.
Nhà họ Vu có áo khoác quân đội, có hai chiếc, đều là của ông Vu để lại. Ông Vu làm lính nhiều năm như vậy sao có thể không có áo khoác quân đội chứ? Một chiếc là đồ lúc ông Vu mới tham gia quân ngũ, một chiếc là di vật của ông Vu. Hai chiếc này, nhà bác cả và nhà chú ba mỗi nhà một chiếc. Chiếc đầu tiên là lúc ông Vu mới nhập ngũ, ông ấy mặc còn thừa nên cầm về cho bác cả Vu. Sau đó ông Vu mất, di vật của ông ấy được trả về, lại có thêm một chiếc. Ban đầu bà nội Vu giữ lại chiếc đó, để ông bà lấy ra mỗi khi ông bà nội Vu nhớ về con trai.
Bây giờ lại nhìn thấy một chiếc áo khoác quân đội, nhà bác cả và nhà chú ba đều nghĩ xem chiếc này cho ai, nhưng ông bà nội Vu lại nhớ đến đứa con trai đã mất, nhất thời trong lòng họ cảm thấy rất khó chịu.
Đàn ông đều nhìn áo khoác quân đội, phụ nữ thì nhìn áo bông. Thím ba Vu: "Chiếc áo bông này vẫn còn mới nguyên, nhìn đã thấy ấm áp." Bác gái Vu: "Đúng vậy, mấy năm rôi chưa được nhìn thấy áo bông mới."
Bà nội Vu cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu lời của bọn họ chứ, bà im lặng lấy bức thư trong bọc hàng ra: "Ai đọc xem nào?”
Vu Mạt Lị có quan hệ tốt với Vu Tiếu trước khi cô đi, vì vậy lần nào nhìn thấy thư của Vu Tiếu, cô bé là người tích cực nhất muốn đọc, vì vậy lần này cũng không ngoại lệ: "Để cháu, để cháu."
Lá thư này của Vu Tiếu không dài, cô chỉ viết ba việc, việc thứ nhất, áo khoác quân đội của ông nội Vu, áo bông của bà nội Vu. Việc thứ hai, dặn dò hai người lớn chăm sóc tốt cho bản thân, có việc gì có thể viết thư hoặc gọi điện thoại cho cô, phải giữ gìn sức khỏe đừng để mình thiệt thòi. Việc thứ ba, có thể cuối năm này cô sẽ về, lúc về đưa cả chồng cùng vê.
Phía trước sắp xếp chuyện áo khoác quân đội và áo bông, phòng người có ý muốn chiếm, cướp mất quần áo cháu gái hiếu kính ông bà, ai cũng không có mặt mũi làm như vậy. Còn về việc thứ ba đúng là khiến ông bà nội Vu vui mừng.
"Tiếu Tiếu thực sự sắp về hả?" Bà nội Vu vui mừng hỏi một câu: "Vậy phải chuẩn bị đồ tết trước, đứa trẻ đó thích ăn đồ thanh đam." Trước đó Vu Tiếu ở lại đây hai mươi ngày, bà biết khẩu vị của cô: "Cũng không biết cháu rể là người như nào, nhưng mà cũng là sĩ quan quân đội như thằng hai, chắc chắn sẽ không kém cỏi đâu." Trên mặt ông nội Vu cũng có nụ cười, từ sau khi con trai thứ hai mất, ông rất ít khi lộ ra nụ cười như vậy: "Chắc chắn là một người tốt, nếu như không tốt sao có thể để mặc con bé cứ hai ba ngày lại gửi đồ ve chứ?"
Bà nội Vu nghe xong thấy cũng phải.
Người của nhà bác cả và nhà chú ba nghe xong trong lòng không biết là mùi vì gì, nhưng không hề đố ki bởi vì Vu Tiếu đối tốt với hai ông bà. Một năm trở lại đây, bọn họ đều có thể nhìn thấy điều đó, hơn nữa nhà họ Vu vẫn chưa tách ra ở riêng, có những chỗ tốt bọn họ cũng được phần, vì vậy bọn họ không nói nổi lời không tốt về Vu Tiếu. Hơn nữa, cho dù lúc ông Vu còn sống, cũng không hiếu thuận bằng cô cháu gái Vu Tiếu này.
Mọi người không dám có ý đồ với áo khoác quân đội và áo bông. Thím ba Vu nói: "Lúc gửi bức thư này, Tiếu Tiếu vẫn chưa quyết định ngày đến, bây giờ đã qua nhiều ngày, có khi Tiếu Tiếu đã quyết định rồi, không bằng chúng ta đi gọi điện hỏi thử xem. Nếu như Tiếu Tiếu đã quyết định thời gian, chúng ta phải đến huyện li đón người, nếu không vợ chồng hai đứa muốn tự đến đây cũng khó, không có xe."
Bác gái Vu nhìn thím ba Vu một cái, bà ấy cảm thấy người em dâu này đúng là thật biết cách nịnh nọt mà.
Ông nội Vu cảm thấy lời của thím ba Vu rất có lý: "Ngày mai lên bưu điện gọi điện thoại hỏi Tiếu Tiếu... thôi để ta tự đi."
Bà nội Vu: "Tôi đi cùng ông." Bà cũng muốn gọi điện thoại cho cháu gái.
"ừỪ"
Ngày hôm sau, ông bà nội Vu đến bưu điện trên thị trấn.
Trên thị trấn chỉ có mỗi một cái bưu điện này, gửi đồ lấy đồ thậm chí người gọi điện thoại đều ở sảnh phòng làm việc, vì vậy bên trong có không ít người. Ông bà nội Vu ban đầu còn có thể bình tĩnh đợi, nhưng dần dần, bọn họ thấy hơi căng thẳng. Đợi đến lúc sắp đến lượt bọn họ, bà nội Vu nói: "Ông nó à, tý nữa ông gọi điện thoại cho Tiếu Tiếu đi"
Ông nội Vu nhìn vợ mình một cái, biết bà sợ nên ông đáp một tiếng.
Bọn họ gọi điện thoại đến tiệm cơm của Vu Tiếu, Vu Tiếu cho hai số điện thoại, một cái là của tiệm cơm, một cái là của quân doanh. Nhưng Vu Tiếu từng nói, thứ hai đến thứ bảy cô đi làm ở tiệm cơm, điện thoại ở trong phòng làm việc của cô, rất thuận thiện. Nếu như là chủ nhật, cô ở nhà trong quân doanh, điện thoại của quân doanh ở phòng điện thoại, nghe điện thoại không tiện. Vì vậy lần này ông bà nội Vu gọi điện đến tiệm cơm Vu Tiếu làm việc.
Thực ra cũng đã nhiều năm ông nội Vu chưa gọi điện thoại, trước đây lúc gọi điện thoại cho thằng hai cũng là ông nội Vu gọi, nhưng mà sau khi ông Vu hi sinh, nhà bọn họ không còn ai để gọi điện thoại nữa. Lần này lúc cầm điện thoại lên, đừng thấy mặt ông rất bình tĩnh, thực tế thì trong lòng ông rất căng thắng.
Reng reng reng...
Lúc điện thoại kêu lên tiếng thứ hai thì có người nghe: "Xin chào, đây là chi nhánh Hồng Ngưu tiệm cơm quốc doanh, xin hỏi tìm ai?"
Bàn tay ông nội Vu cầm điện thoại hơi siết lại: "Xin chào, xin hỏi Vu Tiếu có ở đó không?"
Người nhận điện thoại là Trương Vân Đóa, nghe thấy giọng nói của một ông cụ, cô ấy không rõ đối phương là ai: "Chào ông, trợ lý Vu xin nghỉ, khoảng một hai tháng, xin hỏi ông là? Đợi sau khi cậu ấy trở về cháu sẽ nói với cậu ấy." Suy nghĩ thực sự của Trương Vân Đóa chính là, chốc nữa gọi điện thoại đến quân doanh, báo cho Kha Cảnh Dương một tiếng.
Ông nội Vu không ngờ cháu gái xin nghỉ, ông nói: "Ta là ông nội của nó, hai hôm trước nhận được thư, trong thư có viết đến tết nếu nó có thời gian sẽ về quê, ta muốn hỏi xem nó đã chắc chắn thời gian chưa, chắc chắn thời gian rồi chúng ta sẽ đến huyện lị đón nó, bên này không có xe, nếu như không có ai đón thì đi lại không tiện lắm."
Trương Vân Đóa nghe xong biết là ông nội Vu, thái độ vốn khách sáo của cô ấy lập tức trở nên nhiệt tình hơi: "Thì ra là ông nội Vu ạ, cháu chào ông, Tiếu Tiếu đã chắc chắn thời gian về quê rồi ạ, ngày 20 tháng 12 bọn họ xuất phát, lúc nào đến thì cháu không rõ, đại khái khoảng hai ba ngày. Ông cũng không cần phải lo lắng đâu, Tiếu Tiếu đi cùng chồng cô ấy, vấn đề đi lại chắc chắn có thể giải quyết được."
Ông nội Vu nghe xong biết cháu gái sắp về, trong lòng cũng vui vẻ: "Đồng chí, thật sự cảm ơn cháu quá."
Trương Vân Đóa: "Ông đừng khách sáo, cháu tên là Trương Vân Đóa, là bạn tốt của Tiếu Tiếu, ông yên tâm, Tiếu Tiếu ở bên này rất tốt, nhà chồng cũng tốt với cô ấy lắm."
Ông nội Vu cười mấy tiếng: "Thực sự cảm ơn cháu quá, ông biết cháu, cháu là con gái của đại đội trưởng chỗ Tiếu Tiếu đến xây dựng nông thôn đúng không? Tiếu Tiếu từng nhắc đến trong thư."
Trương Vân Đóa không nhờ còn có cả chuyện này, cô ấy cũng cười nói: "Vâng ạ, đúng là cháu, Tiếu Tiếu là một người tốt, cũng giúp cháu rất nhiều, ông ơi, ông có một cô cháu gái vô cùng xuất sắc và ưu tú."
Ông nội Vu nghe thấy đối phương khen cháu gái mình, trong lòng càng vui mừng hơn, mắt cũng không nhịn được đỏ lên, sau đó bọn họ nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại, dù sao đằng sau vẫn còn người đợi gọi điện thoại.
Cúp điện thoại xong trả tiền, ông bà nội Vu vừa nói chuyện vừa trở về, bà nội Vu không ngừng hỏi những chuyện vừa nói trong cuộc điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận