Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 403:

Chương 403:Chương 403:
Vu Tiếu về Phạm Gia Câu, bởi vì đã viết thư trước cho bà Kha, vì vậy vừa đến cửa thành phố đã thấy xe bò của Phạm Gia Câu đợi ở đó, bà Kha ngồi trên xe bò.
Đây là kỹ năng Vu Tiếu mới học được gần đây, không thể không công nhận ở niên đại này, viết thư gửi cùng thành phố cũng có thể rất nhanh. Cô chỉ cần viết thư trước mười ngày là không cần đạp xe đạp từ thành phố về nhà nữa rồi, nếu không giữa mùa đông, sẽ lạnh chết mất.
"Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu.." Bà Kha vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa thành phố, nhìn thấy con dâu đi ra, bà dùng sức vẫy tay, bà nhìn thấy con dâu mang túi lớn túi nhỏ, bà vội vàng nhảy xuống xe qua giúp cầm đồ, bà Kha mặc dù không còn trẻ nhưng động tác rất nhanh nhẹn.
"Mẹ..." Vu Tiếu từ bến xe ngồi xe buýt, lại đi một đoạn đường dài, còn cầm không ít đồ, cô thực sự rất mệt. Bà Kha chạy đến cô cũng không khách sáo, cô đưa mười cân bông cho bà: "Mẹ mới đi chưa được hai ngày con đã mua được bông rồi, nếu như mẹ ở thêm mấy ngày là có thể cầm về được rồi." Cô cũng đỡ phải mang cả quãng đường. Thực ra mười cân bông cũng không quá nặng nhưng thể tích quá lớn, Vu Tiếu phải ôm cả quãng đường.
Bà Kha nói: "Đúng vậy, thấy trong thư con viết đã mua được bông rồi, mẹ cũng cảm thấy mẹ về sớm quá. Về mẹ làm áo bông mới, làm cho bà ngoại thằng út một cái, số bông này vẫn còn thừa, con định làm gì?"
Vu Tiếu nói: "Thừa ra thì làm thêm cho ông nội và bà ngoại một chiếc chăn, mẹ xem được không?" Cô không làm áo bông, năm ngoái lúc xuống nông thôn cô vừa mua áo bông và áo choàng, mẫu mã ở niên đại này cũng chỉ như vậy, cô cũng không quá hiếm lạ quần áo mới.
Bà Kha không phản đối: "Nghe lời con" Mùa đông đáng lo nhất chính là người già, huống hồ con dâu hiếu thuận với mẹ bà, bà đương nhiên vui rồi: "Trong này có gì vậy?" Thấy gùi của cô cũng hơi nặng, bà Kha hỏi.
Vu Tiếu: "Một ít thịt, cá, tôm, con lấy bên phía xưởng hải sản, còn cả mấy miếng đậu phụ."
"Phong phú quá, nếu như qua mấy hôm nữa, có thể để tết ăn." Bà Kha hơi tiếc, sau đó bà lại nhớ đến chuyện gì đó: "Nhắc đến chuyện này thì trong nhà còn nghêu và hàu tươi sống, chiều qua mẹ nhờ người ra biển mò, mẹ biết con thích ăn."
Vu Tiếu nghe thấy thì lại cảm thán mẹ chồng quá tốt: "Hàu xào trứng gà, nghêu nấu canh, rất tươi ngon.”
Bà Kha: "Vậy về nhà mẹ làm cho, những đồ này rất nhanh chín."
Hai mẹ con ngồi trên xe bò nói chuyện đến tận khi về đến Phạm Gia Câu, suốt chặng đường Vu Tiếu được nghe rất nhiều tin bát quái của nhà khác. May mà người đánh xe bịt tai, nếu không một người đàn ông nghe thấy những tin bát quái này không biết sẽ có cảm nhận gì. Nhưng mà cho dù nghe thấy cũng không sao, đây đều là một vài chuyện lan truyền ở Phạm Gia Câu. Bà Kha cũng không phải người không biết chừng mực, một vài chuyện riêng tư sao có thể nói trước mặt người ngoài.
Ngày mùa đông nhàn nhã, mọi người đều không cần làm việc, lúc xe bò vê đến Phạm Gia Câu, một đám đàn ông đang ngồi lại nói chuyện tạo thành từng nhóm nhỏ, nhưng phụ nữ lại rất ít, bởi vì đã đến giờ nấu cơm trưa, phụ nữ đều về nhà nấu cơm rồi.
Ông Kha cũng là một trong số những người đang nói chuyện, vợ đến thành phố đón con dâu, ông không có việc gì liền ra đầu thôn sưởi nắng, thuận tiện đợi vợ về. Ông Kha là người đi một sẽ có hai, ông có mặt đương nhiên ông nội Kha cũng có mặt.
Nhìn thấy xe bò đến, ông Kha đứng dậy.
"Ông nó ơi, mau đến cầm đồ." Bà Kha nhìn thấy ông Kha lập tức lớn tiếng nói: "Con dâu mua mười cân bông, còn có cả cá với tôm, tôi không bê được."
Vu Tiếu: ".."Sao cô có thể không nghỉ ngờ mẹ chồng cô đang khoe khoang chứ.
"Ông Kha, con dâu nhà ông thật hiếu thuận."
"Vừa có cá lại có cả tôm, trưa nay đến nhà ông Kha ăn cơm thôi." Lời này chỉ là trêu đùa, nếu như ông Kha đồng ý, không chừng thực sự có người sẽ đến.
"Ông Kha, trưa nay đến nhà ông uống rượu ăn cơm, tôi mang rượu đến." Có người cũng nói theo một câu.
Ông Kha ngậm chặt miệng, ông mới không thèm nói đâu.
Bà Kha lại hét lên một câu thật to: "Ông nó à, ông mau lên, có mấy bước đường mà đi chậm như ốc sên bò vậy."
Ông Kha: "..."
Đợi sau khi ông Kha đi đến trước mặt, bà Kha đưa bông cho ông: "Được rồi, ông về đi."
Ông Kha: "Vậy gùi thì sao?"
Bà Kha: "Tôi tự cầm, ông mặc áo khoác quân đội nhỡ bẩn thì sao?"
Chẳng trách hôm nay ông Kha lại ra ngoài ngồi phơi nắng, người bình thường rảnh rỗi đều ở nhà làm gạch như ông, thì ra hôm nay mặc áo khoác quân đội, vì vậy Vu Tiếu cảm thấy mình lại vừa phát hiện ra một chân tướng sự việc. Áo khoác quân đội này là trước đây bà Kha mang về từ quân doanh, đã giặt và vá lại, bây giờ sạch sẽ, ông Kha và ông nội Kha mỗi người một cái, hai cha con mặc áo khoác quân đội ngồi ở đầu thôn phơi nắng, đúng là xanh rờn một mảng, vô cùng nổi bật trong ngày đồng. "Cha, mẹ..." Anh cả Kha hôm nay cũng đến đâu thôn sưởi nắng, nhìn thấy cha mẹ liền chào một tiếng: "Em dâu, hôm nay em dâu mới từ quân doanh trở về hả?"
Lại thêm một bóng dáng màu xanh: "Anh cả, vâng ạ, em vừa từ quân doanh trở về." Vu Tiếu nhìn anh cả Kha, lại nhìn ông Kha và ông nội Kha, cô nghĩ tới trước đó bà Kha mang về chín chiếc áo khoác quân đội, ông Kha và ông nội Kha mỗi người một cái, còn lại bảy cái, bốn người anh trai của Kha Cảnh Dương mỗi người một cái, còn lại ba, ba cái chắc là cho các bác. Vừa hay có ba người bác.
Nếu như mấy người đàn ông cùng đứng ở một chỗ, chắc chắn sẽ là chín chiếc áo khoác quân đội, không biết bình thường có thể nhìn thấy không, nhưng tết đến chắc chắn sẽ nhìn thấy. Nghĩ đến dây Vu Tiếu lại muốn cười.
Bà Kha: "Con qua đây cùng đi, em dâu con mua may cân bông, con cầm một cân về làm áo bông hoặc chăn bông cho đứa cháu gái nhỏ mới sinh."Trẻ con sinh vào mùa đông phải giữ ấm cẩn thận, nếu không sẽ dễ cảm lạnh bị bệnh.
Anh cả Kha đi theo đến nhà họ Kha, bà Kha bốc ra một cân bông để vào giỏ cho anh, cũng chỉ là đại khái thôi, dù sao chỉ nhiều hơn chứ không ít. Trong lòng bà Kha có tính toán, chắc chắn bà sẽ không lấy đồ của con dâu nhỏ đi làm việc kiếm nhân tình đâu: "Đây là quà đây tháng của chú út và thím út cho nó." Bà dặn dò con trai lớn, ý là đợi đến lúc đầy tháng thì sẽ không còn quà day tháng nữa.
Anh cả Kha nói: "Con biết rồi." Nhà họ Kha đàn ông đều không quản lý việc nhà, huống hồ đây là việc của cháu gái, anh cả Kha còn chưa từng ôm cháu gái nhỏ kìa, anh ấy đã có một đứa cháu gái rồi, lúc đứa cháu gái đầu tiên ra đời, dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên, anh ấy có thích, nhưng lúc đứa thứ hai ra đời, anh cũng không còn thấy mới mẻ gì nữa.
Bà Kha đưa bông cho xong liền không quan tâm nữa, bà còn phải đi làm cơm trưa. Vu Tiếu đi vào phòng bếp giúp đỡ nhóm lửa, trời ngày đông nhóm lửa là thoải mái nhất, bởi vì ấm áp. Vì vậy cứ đến mùa đông, người lười biếng sẽ tranh nhau giúp đốt lửa, chỉ vì muốn được ấm áp.
Bà Kha là một người nhanh nhẹn, lúc này lại đốt lửa nấu cơm sẽ không kịp, bà liền nói: "Tiếu Tiếu, trưa nay chúng ta ăn mỳ hải sản đi, mỳ hàu nấu cải thìa, tối mẹ làm hàu xào trứng cho con, con thấy sao?"
Vu Tiếu nói: "Vậy thì tốt quá, bây giờ lạnh, ăn canh ấm bụng là tốt nhất."
Nghe con dâu đồng ý, bà Kha cũng vui mừng đi làm mỳ.
Ông Kha xách cá đến bên suối rửa, giữa mùa đông, ông cũng không nỡ để vợ đi rửa cá, vì vậy ông rất tự giác.
Anh cả Kha xách bông về nhà, cả nhà cũng đang ngồi phơi nắng, vừa phơi nắng vừa bện dây thừng cỏ, dây thừng cỏ có thể mang đi đổi tiền hoặc thứ khác.
Gần đây trong lòng chị dâu cả Kha không vui vẻ, con dâu lớn sinh hai đứa liên tiếp đều là con gái, tâm nguyện muốn ôm cháu trai của chị ta không được thực hiện, sao có thể vui được chứ? Trước đây bụng của con dâu cả nhọn, lại thích ăn chua, chị ta dám khẳng định thai này của con dâu là con trai, kết quả lại lại một đứa con gái.
Nhưng mà, mặc dù chị dâu cả Kha không vui nhưng không phải là người hà khắc, tháng con dâu ở cữ chị ta vẫn hầu hạ cẩn thận. Chỉ là không quan tâm lắm đến cháu gái. Nhìn thấy anh cả Kha mặc áo khoác quân đội đi vào, chị ta khó chịu nói: "Vừa mới ăn cơm xong anh đã đi dạo lung tung đâu đấy? Trong giỏ có cái gì? Còn dùng vải đậy lại."
Anh cả Kha nói: "Anh đến cửa thôn ngồi chơi, gặp vợ thằng út từ quân doanh về, mang quà đầy tháng cho cháu gái, mẹ bảo anh cầm vê. "
Chị dâu cả Kha vừa nghe là quà đầy tháng Vu Tiếu tặng thì vội vàng đứng dậy: "Mau đưa em xem nào, quà đầy tháng gì vậy?" Dù sao chị ta cảm thấy, thứ Vu Tiếu đưa chắc chắn sẽ không kém.
"Một cân bông." Anh cả Kha nói.
"Cái gì cơ? Một cân bông?" Chị dâu cả Kha kêu to một tiếng, không phải chê bai mà là vui mừng. Niên đại này bông khó mua, đặc biệt là người nông thôn như bọn họ, không có phiếu bông thì càng khó mua được bông, vì vậy muốn làm một chiếc áo bông cũng không dễ dàng gì.
Anh cả Kha: "Mẹ bảo làm áo bông hoặc làm chiếc chăn nhỏ cho cháu."
"Làm cái gì mà làm." Chị dâu cả Kha nói: "Trẻ con mới sinh ra lớn rất nhanh, năm nay làm năm sau không mặc được nữa, làm cho con gái mình một chiếc áo bông mới, đợi nó lớn rồi thì đưa áo bông cho cháu gái lớn mặc, sau đó lại đưa cho cháu gái nhỏ."
Anh cả Kha nghe xong cũng không có ý kiến gì: "Tùy em." Dù sao anh ấy cũng không quản việc này.
Bạch Tiểu Hoa vừa mới ăn cơm xong nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng không hề buồn ngủ. Cô ấy sinh đứa thứ hai là con gái, cô ấy biết mẹ chồng không vui, cô ấy cũng muốn sinh một đứa con trai, nhưng sinh ra con gái cô ấy biết phải làm sao chứ? Nhưng mà, Bạch Tiểu Hoa không hề ghét bỏ con vì nó là con gái, cho dù muốn con trai, cho dù địa vị của con gái không bằng con trai, cô ấy cũng sẽ không để mặc người khác bắt nạt con gái mình. Vì vậy nghe thấy lời mẹ chồng nói, cô ấy lập tức không vui. Quà đầy tháng của con gái cô ấy vì sao lại phải đưa cho em chồng? Cho con gái lớn của cô ấy, cô ấy cũng cảm thấy không thích hợp, huống hồ là đưa cho em chồng.
"Mẹ, đây là bông thím út cho con gái nhỏ của con mà, bà còn dặn phải làm áo bông hoặc chăn bông nhỏ cho nó, nếu như mẹ lấy số bông này đi dùng vào việc khác, nếu để bà và thím út biết thì sẽ nghĩ thế nào? Cô cướp quà đầy tháng của cháu, nói ra cũng không dễ nghe lắm đâu." Bạch Tiểu Hoa nói vọng ra. Giọng cô ấy không nhỏ, nếu nói quá nhỏ, người bên ngoài sẽ không nghe thấy.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận