Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 415:
Vu Tiếu cười nói: "Anh không hỏi thì em sắp quên mất rồi, em đã ba mươi tám tuổi. Đến đây hơn một năm, em đã sắp quên hết bản thân ở thế giới đó, haiz.." Giọng nói của cô bình tĩnh tự nhiên, không nhìn ra có gì bất thường.
Nhưng... Kha Cảnh Dương lại ấn mạnh đầu cô một cái: "Ở trước mặt anh mà còn định lừa người àt
Vu Tiếu đánh tay anh ra: "Em lừa anh như nào?" Cô giả vờ bày ra vẻ mặt nghiêm túc lại tức giận, nhưng mà... xùy.. cô lại không nhịn được hỏng hết việc.
Kha Cảnh Dương bất đắc dĩ thở dài, tính cách của cô như vậy không giống với người đã ba mươi tám tuổi. Người đã ba mươi tám tuổi tính cách sẽ tương đối điềm tĩnh, không trẻ con giống như cô. Hơn nữa: "Em đến từ năm 2021 đúng không?"
Vu Tiếu gật đầu: "Đúng vậy."
Kha Cảnh Dương lại nói: "Trước đây em từng nói, lúc em sinh ra đất nước đã hưng thịnh, em còn nói không cần anh đợi đến năm 2021. đến khoảng năm 2000 là có thể nhìn thấy. Vì vậy, lúc em sinh ra sẽ rất gần năm 2000."
Vu Tiếu mở to mắt, tư duy logic của người này cũng quá tốt đi. Cô chỉ lừa vài câu mà anh đã lập tức nghĩ đến những cái này. Anh giỏi đấy. Kha Cảnh Dương nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ không thể tin được, anh rất bất đắc dĩ: "Vì vậy đồng chí Vu Tiếu, năm 2021 chắc em đã khoảng hai mươi tuổi rồi." Không phải câu hỏi, chắc chắn từ hai mươi trở lên.
Vu Tiếu bội phục, cô vươn tay ra nói: "Làm quen lại lần nữa, đồng chí Kha Cảnh Dương, em tên Vu Tiếu, năm 2021 em đã 22 tuổi, vì vậy sinh cùng năm với anh."
Kha Cảnh Dương thở dài, may mà đã trưởng thành. Đợi đã... nếu đã là người trưởng thành... Ánh mắt như có hàm ý gì đó của Kha Cảnh Dương dừng trên người cô.
Vu Tiếu còn không biết ánh mắt anh có ý gì, cô lại nghịch ngợm nói: "Mặc dù không muốn nói ra nhưng đồng chí Kha Cảnh Dương à, lúc em sinh ra, anh đã hơn năm mươi tuổi rồi, là một ông già."
Kha Cảnh Dương: "..."
Vu Tiếu thấy anh nhìn mình không nói gì, cô lại nói tiếp: "Chẳng nhẽ em nói sai hả?"
"Em nói cũng có lý, nhưng mà.." Kha Cảnh Dương ôm Vu Tiếu vác lên trên vai: "Cho dù anh là ông già năm mươi tuổi, việc anh muốn làm vẫn có thể làm, em cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh được."
"Này.. này.." Vu Tiếu giãy giụa, lúc ở thế giới hiện thực cô chưa từng yêu đương, kể ra thì cuộc sống ở thế giới hiện thực quá tốt đẹp, một phú nhị đại như cô, ra nước ngoài du lịch, đọc tiểu thuyết, tụ họp vui chơi với các chị em, nào có thời gian yêu đương. Vì vậy, cho dù cô biết không thể kích thích đàn ông, nhưng không hề biết không thể kích thích như vậy: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, anh là đồng chí cách mạng, là quân nhân, anh phải đàng hoàng."
Kha Cảnh Dương: "Em không biết binh lính tồi tệ như nào sao?"
Vu Tiếu: "Em mới không thèm quan tâm người khác, đồng chí Kha Cảnh Dương, người chồng tôn kính của em không hề tồi tệ, đúng không?" Vu Tiếu vừa nói vừa tiếp tục giãy giụa.
Cho dù là mùa đông, cô mặc nhiều quần áo bị người khác vác trên vai, lúc giãy giụa mông khó tránh khỏi ma sát vào mặt Kha Cảnh Dương.
"Lời ngon tiếng ngọt." Kha Cảnh Dương đánh mạnh lên mông cô một cái.
"A.." Vu Tiếu kêu to lên: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, sao anh có thể làm như vậy?" Đánh vào mông người khác, quá xấu hổ đi.
Kha Cảnh Dương vác cô vào phòng vứt cô lên giường: "Anh cứ vậy đấy, rất không may, anh chính là binh lính tôi tệ mà em nói." Nói xong anh áp người xuống không cho cô cơ hội nói chuyện, hôm nay anh nhất định phải cho cô biết, cho dù anh là ông lão năm mươi tuổi, vẫn nhất định được, làm cô.
Cứ nhắc đến là thấy tức giận, trước đây niệm tình cô chưa trưởng thành nên anh mới nhẫn nhịn, biết cô đã hai mươi hai tuổi, anh sớm đã nuốt cô vào bụng rồi.
Không khí trong phòng dan dần trở nên nóng bỏng hơn, lan tỏa sự mê đắm khắp mọi ngõ ngách. Sự giãy giụa của Vu Tiếu dần dần dừng lại, hai tay cô vòng lên cổ Kha Cảnh Dương, hóa tất cả sự bất an trong hôm nay thành nhiệt tình.
Đây là người đàn ông của cô, là người đàn ông cô dùng hai đời mới có được.
Hai người bắt đầu thở dốc, cách quần áo, cô có thể cảm nhận được sức mạnh trong thân thể anh. Cách quần áo, anh cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại của thân thể cô.
Một lúc lâu sau, Kha Cảnh Dương mới buông môi cô ra, anh thở dốc liên tục.
"Kha Cảnh Dương?" Cô hơi khó hiểu nhìn anh.
Kha Cảnh Dương hiểu được sự khát vọng trong mắt và trong giọng nói của cô, anh cười một tiếng rồi xoa mặt cô: "Hôm nay thủ trưởng sẽ gọi người đến nói chuyện, chẳng nhe em muốn... đi gặp ông ấy sau khi xong việc?"
Vu Tiếu nghe xong lập tức đẩy anh ra: "Anh biến đi." Cô chạy ra khỏi phòng như chạy trốn: "Em đi nấu mỳ cho anh, anh còn chưa ăn trưa mà."
Kha Cảnh Dương đứng dậy nhìn bóng lưng của cô, cười bất lực. Rồi anh lại nhìn người anh em của mình, anh thề rằng đến năm anh năm mươi tuổi vẫn nhất định được. Sau khi hòa hoãn lại, Kha Cảnh Dương đứng dậy đến thư phòng, báo cáo điều tra về Vu Tiếu anh vẫn còn chưa viết, sự thực không thể viết, nhưng việc quan hệ không chính đáng giữa Dư Phương và Trương Hạ trước và sau khi kết hôn với cha Vu Tiếu thì lại phải viết. Hơn nữa, phần báo cáo này anh còn phải nộp lên trung đoàn trưởng Dương.
Cửa hàng hệ thống có tất cả, Vu Tiếu đổi một cân thịt phơi từ cửa hàng hệ thống. Đã rất nhiều ngày cô không ra ngoài, nếu như lấy ra thịt tươi sẽ không tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ, nhưng thịt phơi thì khác, thịt phơi để được lâu, có thể là do trước đây cô giữ lại.
Vu Tiếu rán một quả trứng ốp la trước sau đó bỏ ra rồi đổ nước vào nấu, đợi nước sôi, mỳ chín bảy phần thì cho trứng ốp la và thịt phơi đã cắt thành miếng vào. Rồi lại đợi nước sôi hai phút mới bê mỳ đến thư phòng: "Anh ăn mỳ trước đi, cả ngày chưa ăn gì rồi."
Kha Cảnh Dương uống một ngụm canh trước, sau khi nuốt xuống bụng, cảm nhận được dạ dày mình đã thoải mái hơn. Anh hỏi: "Trứng gà, mỳ và thịt phơi đều lấy từ không gian đó ra hả?"
Vu Tiếu: "Trứng gà là hôm về thành phố Y ở nhà mấy ngày, mẹ mua ở nhà hàng xóm, mỳ em mua ở Cung Tiêu Xã, thịt phơi thì vừa mới lấy ở bên đó." Thật sự tưởng rằng cái gì cô cũng đổi ở cửa hàng hệ thống à? Thực ra cô rất ít khi đổi.
Kha Cảnh Dương: "Lấy đồ ăn có cần nhiều năng lượng không?”
Vu Tiếu nói: "Rất ít, ví dụ như em lấy đồ ăn chỉ cần ba mươi điểm năng lượng, lấy máy bay chiến đấu thì cần năm triệu điểm năng lượng, hai cái này không thể nào sánh với nhau."
Kha Cảnh Dương nghe xong liền kinh ngạc, nhưng mà anh cũng hiểu được, so với máy bay chiến đấu thì đồ ăn có là gì. Cũng vì vậy, anh rất thoải mái: "Ví dụ đồ ăn thích hợp lấy nhiều hơn cũng không sao. Nếu như năng lượng của đồ ăn và vũ khí gần bằng nhau thì phải tích cóp năng lượng để lấy vũ khí."
Vu Tiếu: "Em biết rồi."
Kha Cảnh Dương: "Nếu như có người hỏi về phiếu thì đẩy cho anh. Năm ngoái chúng ta quen nhau lúc bị bọn trộm mộ truy sát trên núi, lúc đó chúng ta nảy sinh tình cảm trong họa nạn, anh thường xuyên hỗ trợ em. Chỉ là, việc này phải giấu mẹ anh. Hiểu không?"
Vu Tiếu không trả lời ngay: "Vậy có ảnh hưởng øì đến anh không?"
Kha Cảnh Dương nói: "Không đâu. Anh quen biết nhiều bạn, có thể đổi được những phiếu này cũng không bất ngờ, nhưng mà, thông tin của em là do anh điều tra, trừ phi có người khác điều tra lại, nếu không sẽ không có ai biết những việc này. Bây giờ chuyện về máy bay chiến đấu cũng chỉ có thủ trưởng biết, vì đảm bảo sự an toàn của em, có lẽ thủ trưởng sẽ không báo lên trên, như vậy thì ông ấy cũng sẽ không phái người đi điều tra lại đâu. Một khi điều tra lại có nghĩa là việc của em sẽ có người khác biết, một khi chuyện máy bay chiến đấu bị tiết lộ ra, không chừng sẽ có kẻ địch tìm đến em, thủ trưởng sẽ không mạo hiểm như vậy. Cho nên việc này chắc sẽ dừng lại tại đây." Chỉ là đề phòng chẳng may thôi, phải nghĩ sẵn lý do."
Nghe anh nói như vậy, Vu Tiếu cũng yên tâm. Nhưng mà, Vu Tiếu cũng không hoàn toàn yên tâm, cô biết rằng anh sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, nên cô vô cùng cẩn thận, sợ ảnh hưởng đến anh.
Kha Cảnh Dương còn chưa ăn xong mỳ, đã có người đến nhà.
"Đồng chí Vu Tiếu.. đồng chí Vu Tiếu có nhà không?"
Vu Tiếu nghe thấy có người gọi cô, cô lập tức căng thẳng, cô đi ra ngoài xem: "Đồng chí, anh tìm tôi?" Cô từng thấy đồng chí này, từng thấy bên cạnh thủ trưởng cấp cao nhất.
Người đến chào theo kiểu quân đội với Vu Tiếu: "Chào đồng chí Vu Tiếu, tôi là cảnh vệ của thủ trưởng, thủ trưởng triệu tập tất cả các đồng chí có mặt tại hiện trường nơi máy bay chiến đấu xuất hiện, mời đồng chí Vu Tiếu đến phòng làm việc của thủ trưởng."
Vu Tiếu nhớ lại lời Kha Cảnh Dương từng nói, cô nói: "Tôi lập tức đi qua, cảm ơn đồng chí."
Cảnh vệ cười cười: "Đồng chí Vu Tiếu không cần khách sáo, cũng không cân vội vàng, trước cô vân còn có đồng chí khác, lần này thủ trưởng sẽ gặp riêng từng người."
Vu Tiếu nói: "Tôi biết rồi, tôi sửa soạn xong rồi sẽ đi qua, không thể để thủ trưởng đợi tôi."
Cảnh vệ thông báo cho Vu Tiếu xong liền rời đi.
Vu Tiếu đi vào nói chuyện này cho Kha Cảnh Dương: "Vậy em đi qua đây."
Kha Cảnh Dương gật đầu: "Em đi đi, chốc nữa anh phải đến chỗ trung đoàn trưởng Dương, đưa báo cáo điều tra cho trung đoàn trưởng Dương."
Vu Tiếu: "Vậy em đi cùng anh?" Một mình cô đi, cô thấy hơi căng thẳng.
Kha Cảnh Dương nói: "Em đi trước đi, anh còn chưa ăn xong, nếu như em đợi anh cùng đi có khi không kịp, để thủ trưởng đợi em không hay lắm." Thực ra, Kha Cảnh Dương không định đi cùng cô, anh muốn cô thích ứng với hoàn cảnh này.
Vu Tiếu nghĩ từ lúc anh về đến bây giờ mới ăn được một miếng mỳ, đương nhiên cô không thể bảo anh đừng ăn nữa cùng mình đi. Cô nói: "Vậy anh ăn từ từ, em đi trước đây, đợi việc này qua rồi, chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon."
Kha Cảnh Dương trêu chọc: "Đợi việc này qua rồi, chúng ta phải về nhà đón tết, mẹ có lẽ vẫn đang nhớ mong kìa."
Vu Tiếu nghe xong thấy cũng đúng. Vu Tiếu đi mười mấy phút là đến tòa hành chính, nhìn thấy trước cửa phòng làm việc của thủ trưởng có rất nhiều đồng chí đang đứng, đều là những người từng xuất hiện cùng cô ở hiện trường hôm máy bay chiến đấu xuất hiện. Lúc này, thủ trưởng đang hỏi từng người một, bởi vì tra hỏi riêng nên không ai biết thủ trưởng sẽ hỏi gì, cũng không biết thủ trưởng sẽ dặn dò chuyện gì.
Nhưng mà Vu Tiếu đã biết từ chỗ Kha Cảnh Dương, việc hôm nay là chuẩn bị vì cô, đây là cái cớ để thủ trưởng gặp riêng cô. Vu Tiếu bình ổn lại tâm trạng bảo bản thân mình không sao, đừng căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận