Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 86:

Chương 86:Chương 86:
Vốn dĩ khuôn mặt trắng nhợt của cô ấy vẫn còn tức giận, bây giờ lại nhìn Vu Tiếu với vẻ đáng thương, trong giọng nói cảm kích mang theo âm điệu nghẹn ngào: "Tiếu Tiếu, vì mình cậu đã trả giá quá nhiều rồi, kiếp trước cậu vì mình mà chết, kiếp này lại vì mình mà xuống nông thôn, mình..."
"Cho nên cậu sẽ không làm mình thất vọng, đúng không? Hy vọng trở về thị trấn của mình đều ký thác hết lên người cậu." Vu Tiếu nhìn cô ấy với vẻ mặt mong đợi.
Châu Mật Hồng gật đầu nói: "Mình sẽ thuyết phục cha mẹ.”
Vu Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng ta đi nhặt củi thôi. Tuy chúng ta không nấu ăn ở ký túc xá thanh niên trí thức, nhưng nấu nước tắm rửa cũng cần dùng củi."
Châu Mật Hồng: "Ừ, cậu nói đúng."
Hai người ở bên này nhặt củi tới tận giờ tan ca buổi trưa, mỗi người vác một bó củi về ký túc xá, Kim Linh và Lâm Ái Dao đang nấu cơm, thấy hai người vác củi trở lại, Lâm Ái Dao nhiệt tình nói: "Hai cô đã ăn cơm chưa?"
Vu Tiếu nói: "Vẫn chưa, chúng tôi để củi xuống sẽ đi ăn."
Ở nhà bà cụ Tống, bà cụ đã sớm hoàn thành công việc buổi sáng và nấu bánh canh theo yêu cầu của Vu Tiếu, trong nôi cho thêm cải thìa và củ cải thái nhỏ. Nhưng chỉ múc ra ba bát, trong bát của Châu Mật Hồng và Vu Tiếu đều có hai mươi lát bánh canh, của Nhậm Sóc thì nhiều hơn một chút, một bát có bốn mươi lát bánh canh. Tuy lát bánh canh nhỏ hơn sủi cảo, nhưng vì toàn là bột mì nên cũng có thể no bụng. Chuyện khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muối là trên bàn chỉ có ba bộ bát đũa.
Vu Tiếu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bà à, hai bà cháu không ăn sao?"
Bà cụ Tống ở trong bếp trả lời: "Bà và Tiểu Thông ăn ở trong này, bà đã nghĩ kỹ rồi, các cháu là khách, bà và Tiểu Thông ăn chung với các cháu thì không hay lắm." Thật ra là bà cụ Tống không muốn Tiểu Thông thèm ăn. Cháu nội vẫn còn nhỏ, tuy thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thấy bánh canh thơm ngon ngào ngạt như vậy cũng khó lòng rời mắt.
Vu Tiếu nghe xong thì đứng dậy bước vào bếp: "Bà à, có Tiểu Thông đó không? Cháu muốn uống nước sôi để nguội, bánh canh có chút nóng."
Bà cụ Tống lập tức đứng dậy nói: "Có, để bà đi lấy cho cháu." Bà cụ lay ra một cái bát từ trong tủ, sau đó rót một chén nước từ trong ấm trà đã cũ cho Vu Tiếu.
Vu Tiếu nhận nước xong lập tức ra ngoài: "Cảm ơn bà." Sau khi ra nhà chính, cô không dừng bước mà đi ra gian ngoài đổ nước đi, sau đó trở lại bàn ăn trong nhà chính, từ trong bát của mình múc ra hai lát bánh canh, sau đó đổ một chút nước canh vào trong chén nước.
Châu Mật Hồng thấy thế cũng gắp ra hai lát bánh canh. Nhậm Sóc cũng không ngoại lệ, ăn ít hơn hai miếng cũng không đói.
Vu Tiếu bưng chén bánh canh vào phòng bếp và nói: "Bà à, bát này là chúng cháu chừa cho Tiểu Thông. Bà cũng đừng từ chối, đối với chúng cháu thì chút lương thực này không là gì cả, nếu bà vẫn còn băn khoăn thì chờ áo quần của chúng cháu bị hỏng, bà giúp đỡ vá lại là được."
Bà cụ Tống đỏ mắt, cũng không từ chối nữa.
Sau khi ăn trưa xong, Vu Tiếu và Châu Mật Hồng trở về ký túc xá thanh niên trí thức. Bấy giờ nhóm Kim Linh mới bắt đầu ăn. Có lẽ là mười hai giờ rưỡi, lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì đại đội trưởng đến nói: "Các thanh niên trí thức có nhà không? Ra ngoài một chút."
Vừa nghe thấy âm thanh từ bên ngoài vọng lại, bốn nữ thanh niên trí thức đều đi ra, thấy bên ngoài không chỉ có đại đội trưởng mà còn có Nhậm Sóc, sau đó nhóm người Hàn Giản cũng từ cách vách đi ra.
Đại đội trưởng nói: "Quy định của Ao Tử Sơn dành cho thanh niên trí thức và người dân đều như nhau, đều được hưởng đãi ngộ có đất riêng, mỗi người một phần, nhưng đất riêng phải tự mình khai hoang, bây giờ tôi đưa các cô các cậu đi xem ruộng đất riêng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận