Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 100: Để Vợ Ở Nhà Trông Con Thì Hơn

Chương 100: Để Vợ Ở Nhà Trông Con Thì HơnChương 100: Để Vợ Ở Nhà Trông Con Thì Hơn
Bát đũa đều do Trần Nhu tự mình dọn dẹp. Rốt cuộc thì hiện tại cô chỉ ở không, không thể để Quốc Bân làm xong việc ở bên ngoài về nhà lại phải làm việc nhà được. Muốn lười biếng cũng không thể làm như vậy.
Hàn Quốc Bân ở trong phòng trêu Tiểu Hàn Hàng. Đứa bé đã tỉnh, mở tròn mắt, không khóc cũng không nháo, chỉ nhìn ngó hoàn cảnh bốn phía, so với lúc mới sinh thì có phần linh tính hơn không ít.
Trần Nhu vào phòng nhìn thấy hai cha con đang chơi đùa, hơn nữa tiểu gia hỏa lại còn hơi gợi khóe miệng lên cười, khiến Hàn Quốc Bân cảm thấy hiếm lạ vô cùng.
"Tháng sau đã đến thời điểm thu hoạch vụ thu, em định đến lúc đó sẽ mang thằng bé sang nhờ mẹ trông giúp, còn em bắt đầu đi làm việc." Trần Nhu nói.
"Bên mẹ cũng bận, sợ là không rảnh, còn phải cho con uống sữa nữa." Hàn Quốc Bân lắc đầu nói.
Vẫn nên để vợ anh ở nhà trông con thì hơn.
"Ngày mai em sẽ đi qua đó, chị dâu ba cũng sắp sinh rồi, nếu đúng lúc thì cắt một miếng thịt heo qua đó cho chị ấy." Trần Nhu liền nói.
Nàng trái lo phải nghĩ, thật sự không muốn bỏ lỡ thu hoạch vụ thu. Tuy thu hoạch vụ thu rất mệt, nhưng công điểm lại cao hơn so với ngày thường.
Ngày thường phụ nữ đồng chí có thể lấy năm cái công điểm liên rất không dễ dàng, nhưng thu hoạch vụ thu nếu là chăm chỉ chút có thể bắt được sáu cái công điểm.
Nam đồng chí ngày thường được mười công điểm thì thời điểm thu hoạch vụ thu có thể được tới mười hai điểm. Trần Nhu cảm thấy nếu bỏ lỡ thì quá đáng tiếc, hơn nữa quan trọng nhất chính là phần công điểm này liên quan trực tiếp đến số thịt được chia sau kỳ thu hoạch vụ thu.
"Vậy thì em lượng sức mà làm thôi, không cần cố gắng quá." Hàn Quốc Bân thấy cô kiên trì cũng đành thỏa hiệp.
Trần Nhu cười cười: "Em biết rồi."
Cô đúng là có chút gấp không chờ nổi, ngày hôm sau lập tức ôm tiểu Hàn Hàng sang nhà bà ngoại thằng bé.
Bụng Trần tam tẩu quả nhiên không nhỏ, chị nhìn đứa cháu ngoại trai Tiểu Hàn Hàng này, không nhịn được mà khen luôn miệng.
Nông thôn thật sự rất ít những đứa bé vừa bụ bẫm vừa trắng trẻo như thế, vừa nhìn đã thấy khác biệt rồi.
"Chị dâu tháng sau sinh sao?" Trần Nhu cười nói.
"Trong khoảng giữa tháng sau đó." Trần tam tẩu gật đầu.
Trần Nhu liền nói ý định của mình ra, cuối cùng còn thêm: "Nếu chj đồng ý, đến lúc đó em sẽ mang sang thêm cho chị hai cân trứng gà, còn có thịt heo cũng mang sang hai cân, móng heo cũng có luôn. Nếu rảnh rang thì sẽ ra sông bắt cá mang thêm đến."
Kể ra bấy nhiêu thứ, thiếu chút nữa khiến Trần tam tẩu chết trong sung sướng.
Không đợi chị ta nói gì, bà Trần đã mắng: "Am sang đây thì cứ ẫm, còn cần con mang đồ đến sao? Trong nhà còn có thể thiếu được mấy thứ đó à?"
Mộng đẹp của Trần tam tẩu bị phá vỡ ngay lập tức, phảng phất như nhìn thấy được các loại thịt cá trứng biến mất trước mắt, vì vậy chị ta cũng giãy giụa nói: "Mẹ, nếu không phải như vậy thì làm sao chăm bẫm cháu ngoại của mẹ bu bẫm như thế này được? Nếu con ăn uống không đủ chất thì làm sao đủ sữa nuôi hai đứa bé? Hơn nữa nhìn cháu ngoại trai như vậy đã biết là đứa ăn khỏe, sữa người bình thường có khi nó còn ngại không đủ đó."
"Lấy nhiều đồ của em chị như vậy mà chị có thể nuốt trôi được à?" Bà Trần trừng mắt nói.
"Cái khác thì thôi, nhưng trứng gà dù sao thì cũng phải có một chút." Trần tam tẩu lập tức thương lượng.
Bà Trần còn định nói tiếp nhưng Trần Nhu đã cười cắt lời: "Mẹ không cần nói nữa, những đồ đó con và Quốc Bân đã bàn bạc qua rồi. Chị giúp em trông cháu một thời gian, mấy thứ đồ kia một phần em cũng không thiếu."
Nụ cười của Trần tam tẩu tự nhiên rất chân thành: "Chuyện đó không thành vấn đề, đến lúc đó cô cứ yên tâm đi làm việc, đứa bé cứ giao cho chị trông là được!”
Trần Nhu thấy chị ta thật lòng, trong lòng cũng rất mừng.
Nàng dự định khi thu hoạch vụ thu bắt đầu, mỗi ngày đều phải lấy được công điểm tối đã của bên nữ. Năm nay lương thực được chia phần không ít, nếu sáu tháng cuối năm năm nay một công điểm cũng không kiếm thì làm sao coi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận