Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 101: Cho Con Bú

Chương 101: Cho Con BúChương 101: Cho Con Bú
Về nhà, nhìn thấy ngỗng trắng nhà mình nằm trong ổ, Trần Nhu cũng không để ý gì. Cho đến lúc Hàn Quốc Bân đi làm trở về nhìn vào, thế nhưng lại thấy được một quả trứng ngỗng lớn!
"Đẻ trứng?" Trần Nhu nhìn quả trứng ngỗng lớn này cũng rất ngạc nhiên, cô còn nghĩ rằng phải đến tháng sau nó mới bắt đầu đẻ trứng, không nghĩ tới mới qua mấy ngày nắng nóng đã bắt đầu đẻ rồi.
Hàn Quốc Bân đưa trứng ngỗng cho cô, nói: "Sau này có trứng ngỗng ăn rồi."
Trần Nhu nhận lấy: "Quả trứng ngỗng này cũng thật lớn, một quả đã bằng mấy quả trứng gà cộng lại rồi!"
Trứng ngỗng đúng là rất to, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có. De được một quả này, mấy ngày tiếp theo ngỗng trắng không có động tĩnh, mãi cho đến ngày thứ sáu mới thấy nó vào nằm trong ổ đợi, tất nhiên lại được thêm một quả nữa.
Sau khi nhà cô đã được bốn quả trứng ngỗng, con ngỗng bên nhà ông bà Trần lúc này mới bắt đầu nằm ổ đẻ.
Bà Trần rất vui mừng, một quả trứng ngỗng to như vậy, rán lên thì cả nhà đều được ăn, còn tự mình sang bên này hỏi ngỗng có đẻ trứng không.
Biết được Trần Nhu có tận bốn quả trứng, bà kinh ngạc nói: "Con cho nó ăn như thế nào vậy?" "Có đặc biệt chăm bam gì đâu, lúc nấu cơm thì con nấu luôn cám và đồ ăn thừa linh tinh cho nó, tôm sông be bé cũng cho nó ăn luôn." Trần Nhu nói.
"Vậy lát vê mẹ cũng bảo anh ba con đi lội sông bắt chút tôm về cho nó." Trần mẫu liền nói.
"Gà trong nhà cũng có thể cho ăn như vậy." Trần Nhu cười nói.
"Được được." Trần mẫu nói, lại vào thăm cháu ngoại một lát rồi mới về.
Trần tam tẩu vẫn cho rằng mình phải sinh vào trung tuần tháng chín, nhưng ai ngờ lại kéo dài tới tận hạ tuần. Qua mấy ngày nữa là phải thu hoạch vụ thu, chị ta đúng là biết chọn thời điểm tốt.
Bởi vì cứ đến thu hoạch vụ thu, đội sẽ giết heo cho mọi người bồi bổ. Đúng lúc chị ta ở cữ, như vậy còn không phải thời điểm tốt hay sao?
Trần tam tẩu trước đã sinh được một bé gái, lần này thì là bé trai, cũng coi như là nhi nữ song toàn, vô cùng mỹ mãn.
Đặc biệt Trân Nhu cô em chồng này còn đúng theo lời hứa, tặng chị ta một cân móng heo sang đây hầm đậu phộng ăn, kèm theo cả thịt heo và trứng gà.
Trần đại tẩu cùng Trần nhị tẩu hai người thấy vậy, trong lòng chua lòm.
Nhưng cũng không thể làm được gì, ai bảo vợ chú ba sinh gần với thời gian em chồng sinh. Hiện giờ cô ấy muốn đi làm, đương nhiên là sẽ ôm con tới đây nhờ trông rồi.
Kèn báo thu hoạch vụ thu thổi lên, Trần Nhu không chần chừ, ẫm tiểu Hàn Hàng sang nhà bà ngoại thằng bé liền bắt tay vào việc thu lương thực.
Buổi sáng ra ngoài cầm theo cả đồ ăn buổi trưa, làm mãi cho đến chạng vạng mới cùng Hàn Quốc Bân đi về nhà.
Hàn Quốc Bân nhanh chóng tắm rửa rồi không dừng chân, lập tức sang nhà cha mẹ vợ đón con trai. Trần Nhu thì ở nhà nấu cơm, mỡ heo trứng ngỗng xào dưa chuột, ăn cùng với cơm.
Hàn Quốc Bân ôm bạn nhỏ Hàn Hàng về nhà, Trần Nhu đã nấu xong cơm.
Cả ngày không được thấy con trai, Trần Nhu nhớ nhung vô cùng, vừa ôm con vừa: "Anh ăn cơm trước đi."
"Mẹ bảo con mới vừa ngủ không lâu, tỉnh dậy chắc sẽ đói bụng." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu gật đầu, bế con đặt trong phòng rồi ra ngoài ăn cơm với Hàn Quốc Bân, thật sự cũng đã đói nhũn cả người.
Một bàn lớn trứng ngỗng xào dưa chuột vào hết trong bụng hai vợ chồng, cơm cũng ăn thấy đáy nồi, bấy giờ mới dừng đũa.
Chén đũa phần Hàn Quốc Bân thu dọn, cô thì tranh thủ con còn chưa tỉnh đòi ăn, nhanh tay ra lu múc nước vào nhà tắm rửa. Bây giờ mỗi ngày đều phải tắm, nếu không căn bản không chịu nổi. Ngày nào hai người cũng làm việc mồ hôi ướt đẫm.
Tắm xong thì nước tắm sẽ để lại cho Hàn Quốc Bân xách ra sau nhà tưới củ cải, cô thì cho tiểu Hàn Hàng đã bắt đầu rầm rì bú sữa.
Chắc là đói bụng đã lâu, cu cậu bú vô cùng hăng Say.
Hàn Quốc Bân dọn dẹp xong xuôi vào nhà thì gặp ngay cảnh vợ mình đang tràn đầy tình mẫu tử, vừa ôm con cho bú vừa lau mồ hôi trên trán con, cảnh tượng này làm yết hầu anh lên xuống một chút.
"Ai không biết nhìn thấy không chừng còn cho rằng con bị bạc đãi, đã lâu không được cho ăn cũng nên." Trần Nhu không biết trong đầu chồng mình đang suy nghĩ bậy bạ, có chút bất đắc dĩ nói với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận