Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 103: Nhu Trong Tranh Tet

Chuong 103: Nhu Trong Tranh TetChuong 103: Nhu Trong Tranh Tet
Bắt đầu từ hạ tuần tháng chín, mãi cho đến tháng mười thu hoạch vụ thu lúc này mới xong.
Trần Nhu hơn một tháng này kiếm được không ít công điểm, còn có cả hai mươi công điểm khen thưởng kia nữa, tất cả đều tính chung với nhau.
Được nhiều công điểm tự nhiên là vui vẻ, nhưng Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng đều mệt mỏi không chịu được.
Lúc này Trần Nhu còn có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng Hàn Quốc Bân thì vẫn phải tiếp tục.
Cũng đến lúc xới đất gieo trồng lúa mì vụ đông rồi.
Trần Nhu hôm nay không ra ngoài làm việc, ôm tiểu Hàn Hàng đã được ba tháng đi lên trấn, đi một vòng sau khi về đã có thêm hai miếng thịt trong rổ, đều là thịt dê.
Về đến nhà ngay lập tức cắt một miếng ra cho vào nồi làm thịt đê hầm cải trắng.
Chờ buổi trưa Hàn Quốc Bân trở về ăn cơm, Trần Nhu nói: "Vẫn còn một miếng nữa, không để dành làm øì, em sẽ nấu hết."
Dạo này bởi vì quá bận bịu nên hai người ăn uống cũng đơn giản, Trần Nhu đã có vẻ không đủ sữa. Giờ vẫn còn cần cho con bú sữa, nên cô cần bổ sung một ít thịt dê. Hơn nữa thời gian này thằng bé ở nhà mẹ đẻ nom cũng gầy không ít. Cũng không phải chị dâu cô không cho nó ăn, mà là do con cô nhận sữa. Trừ phi quá đói bằng không nhất định không chịu ăn, lại còn đã đói lắm rồi nhưng cũng chỉ chịu bú hai ngụm rồi thôi.
Như lời bà Trần nói thì thằng bé chính là tiểu nhân tinh, tuổi còn nhỏ mà đã học được kén ăn rồi.
Cho nên sau một tháng này tiểu gia hỏa gầy đi thấy rõ. Hiện giờ đã đỡ bận hơn, cả mẹ đến con đều phải bồi bổ.
Hàn Quốc Bân vừa nghe vừa khen: "Đồ ăn em làm ăn ngon thật."
Thịt dê hầm thơm nức, ăn vào cả người đều thư thái.
"Ăn nhiều chút, buổi tối em lại hầm cho anh." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân lắc đầu: "Ăn một bừa là được, buổi tối em ăn nhiều một chút." Ban đêm vợ anh thường phải thức dậy cho con bú, dễ đói bụng hơn nhiều.
Anh ăn xong thì đi nằm trước.
Công việc của đàn ông đúng là mệt mỏi, làm việc cả ngày không nghỉ ngơi. Trần Nhu ngẫu nhiên còn trộm lười biếng một chút, còn công việc của bên nam thì đúng là làm thật ăn thật.
Met chết người. Anh ngủ một giấc dậy lại bắt đầu vào công việc. Trần Nhu đưa cho anh một chai nước muối rồi tiễn người ra cửa.
Cuộc sống tuy rằng không quá dễ dàng, nhưng đợi một thời gian nữa là sẽ đến đợt chia thịt hàng năm trong thôn, còn có lương thực, ngẫm lại ngày tháng cũng rất có hi vọng.
Hàn Quốc Bân đi làm việc của mình, Trân Nhu thì đi nấu cơm, cho cháo thịt bò tự nấu vào trong không gian.
Bốn bao gạo trong không gian trước mắt cô mới chỉ dùng hết một bao, phần lớn cũng đều là vào hết bụng cô, ăn mảnh vậy nghĩ lại cũng thật có lỗi với Quốc Bân nhà mình.
Thế nhưng cũng không có cách nào, có thể chia sẻ thì cô đã chia sẻ, còn những thứ không thể lấy ra chia sẻ được thì chỉ còn cách để ăn một mình.
Cũng tiện nghi cho tiểu bằng hữu Hàn Hàng. Cô nhàn rỗi mấy ngày, đồ ăn liền bắt đầu tươm tất, tiểu hài tử đang gầy cũng rất nhanh phổng phao lại, quả thực rất dễ nuôi.
Thời điểm đội chia gạo là sau khi giao thuế lương xong. Trần Nhu bởi vì vào lúc thu hoạch vụ thu làm việc cật lực, coi như là đem những ngày nhàn rỗi trước khi sinh đẻ làm bù, cho nên đến lúc được chia lương thực cũng kiếm được kha khá.
Rốt cuộc Quốc Bân nhà cô công điểm vẫn luôn đứng đầu. Trần Nhu ôm bạn nhỏ Hàn Hàng hơn ba tháng cùng nhau lại đây. Đứa bé bộ dạng dáng trắng nõn bụ bẫm ai ai cũng thấy.
Đứa trẻ như vậy ở nông thôn đúng là hiếm thấy, có đứa con nhà ai mà không dơ hề hề rồi gầy nhom như con khỉ đâu?
Trong thôn cũng nghe nói Trần Nhu sinh cho Hàn Quốc Bân một đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm như đồng tử trong tranh tết, nhưng tận mắt thấy qua thì đúng là không nhiều lắm. Nói chung thì chỉ là đứa trẻ sơ sinh, không thể cứ ôm ra ngoài cho mọi người xem được.
Hôm nay gặp được, quả nhiên đúng là sinh khéo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận