Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 104: Sữa Tốt

Chương 104: Sữa TốtChương 104: Sữa Tốt
Có bác gái có kinh nghiệm thấy thì nói: "Vừa bụ bẫm vừa trắng trẻo, chắc chắn là sữa người mẹ rất tốt. Tôi nghe nói Quốc Bân rất hay đi mua chân heo về hầm đậu phộng cho vợ uống để có sữa, đúng là ăn không phí tiền."
"Đúng vậy, cũng nhờ Quốc Bân thương vợ thì mới làm được như vậy. Đúng là một người đàn ông tốt."
"Lúc trước tôi đã nói Quốc Bân rất tốt, gả cho nó sẽ không thiệt mà. Con gái các nhà vậy mà không ai có tâm tư ấy, hiện giờ tuy đã gả di rồi nhưng đúng là không so sánh được với vợ Quốc Bân đâu. Ở cữ mới mười đã xuống giường, lần trước tôi còn nhìn thấy con bé trộm lau nước mắt đó."
Cũng không biết tại sao mà một đám các bác gái lớn tuổi lại đặc biệt coi trọng Hàn Quốc Bân như vậy.
Đặc biệt là việc lấy được công điểm tối đa. Ở ngoài thì làm việc giỏi, vê nhà thì thương vợ, đàn ông trẻ tuổi xuất sắc như vậy ở trong mắt các bác gái chính là đối tượng để trở thành con rể tốt nhất, không chọn thì quá phí.
Chỉ là các cô gái trẻ tuổi vẫn còn chưa hiểu được cái lợi khi gả cho một người đàn ông như vậy.
Một người đàn ông đáng tin có thể xây nhà dựng cửa, quan tâm xem anh ta lớn lên vuông tròn xấu đẹp làm gì. Hơn nữa, Hàn Quốc Bân lớn lên cũng không xấu chút nào, cao lớn rắn rỏi, nhìn là thấy có bản lĩnh, là người thành thật kiên định!
Thế nhưng lỡ thì cũng đã lỡ rồi, bây giờ người ta đã là chồng là cha người khác, không được phép nhớ thương đến.
Trần Nhu đối với lời nói của mọi người cũng chỉ cười cười, còn vê bạn nhỏ Hàn Hàng, mọi người muốn ngắm nghía thế nào cũng được, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào.
Có người trong lòng ghen tị bèn nói với Trần Nhu: "Trong nhà không có thứ tốt gì, đứa nhỏ trong nhà cũng vì thế mà không có sữa để ăn. Vợ Quốc Bân à, nếu cô đã dư dả, hôm sau tôi sang mượn một chút được không?”
Đây là muốn mượn sữa. Nói mượn chẳng qua là cho dễ nghe hơn một chút mà thôi.
"Nếu có nhiều thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng tiểu tử này ăn tốt uống tốt, tôi cũng không thừa được bao nhiêu." Trần Nhu nói.
Con mình thì mình phải thương, con của người khác cô không lo được.
Cô biết hiện giờ cuộc sống của mọi người vẫn chưa dư dả gì, trẻ nhỏ thiếu đồ ăn đã là chuyện bình thường. Chỉ là Trần Nhu không định cho, trong thôn không phải chỉ có một đứa trẻ thiếu sữa, nếu mọi người thấy vậy đều ôm đến nhà thì cô có thể cho đứa này không cho đứa kia sao?
Đến lúc đó thì con của mình làm sao bây giờ? Ngay từ đầu cô đã không tính đồng ý rồi.
Hơn nữa sữa của cô cũng là do chịu khó ăn uống bổ dưỡng mà có, cho dù có nhiều thật thì cũng chỉ cho Quốc Bân nhà mình tới...
Nói như vậy thì có chút lạ lùng, nhưng lần trước cô đã bắt gặp chồng mình tặc lưỡi thèm thuồng.
"Cô tiếc không muốn cho mượn đúng không?" Người này nói ngay.
Trân Nhu vốn còn khách khí, thấy chị ta không nghe cũng không chịu buông tha, cô cũng không thèm khách khí nữa, cười nói: "Đây không phải tiếc không muốn cho, chỉ là Quốc Bân nhà tôi thương vợ, ngày thường có gì tốt cũng chỉ để dành cho tôi chứ không nỡ ăn, chỉ ngóng trông tôi ăn được nhiều một chút để có thể có nhiều sữa cho con trai, cho nên tôi cũng không có cách nào. Con trai của chị nếu thiếu ăn thì bảo cha đứa bé cố gắng làm nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho chị, như vậy thì chị cũng có sữa cho cháu rồi, dù sao thì đó cũng là con của anh ta mà. Nếu không thì nhà tôi cũng còn một ít bột, nếu chị không còn cách nào thì đến lấy một ít về nấu cho đứa bé ăn. Bột đó là xay từ gạo mà ra, tôi cũng không có nhiều lắm, nhưng nếu quá túng thiếu thì tôi vẫn cho chị được một ít."
Cô đã chuẩn bị trước ba loại, cháo gạo, cháo gạo kê, còn có cháo ngô. Đều là đợi đến khi bạn nhỏ Hàn Hàng được sáu tháng thì cho ăn. Người phụ nữ kia nghe thể thì nghĩ bụng đây còn không phải là keo kiệt không muốn cho sao? Cũng chỉ là một ít sữa thôi, có cần nhỏ mọn như thế không?
Nhưng có bác gái bên cạnh mở miệng, nói với người đàn ông đang chia lương thực: "Quốc Tiến, có phải cậu bạc đãi vợ mình không, làm cho vợ mình phải đi xin sữa người khác cho con cậu ăn? Mau về nhà mua đồ bồi bổ cho cô ấy, nếu không con trai lại không đủ ăn!"
Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn người phụ nữ kia khiến chị ta vô cùng ngượng ngùng: "Không có chuyện này, tôi chỉ hỏi một chút thôi, còn không phải vì thấy cô ta nuôi được con trai trắng trẻo bụ bẫm sao, khiến tôi nhìn mà thèm."
Mọi người ai cũng là người từng trải, thấy vậy thì xùy một tiếng: "Đứa bé như vậy ai mà không thích, hai người họ dành bao công sức mới nuôi nấng được, cô vừa há mồm đã muốn xin, da mặt đúng là không mỏng chút nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận