Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 105: Mọi Người Hâm Mộ

Chương 105: Mọi Người Hâm MộChương 105: Mọi Người Hâm Mộ
Chả có cuộc sống nhà ai là dễ dàng cả, nhưng mà cũng chả có ai vừa há mồm ra đã muốn mượn sữa như thế, người này muốn mượn, người kia cũng muốn mượn, nếu như cho người này mượn mà không cho người khác mượn thì không phải sẽ đắc tội với người ta sao? Còn nếu như cho tất cả mọi người mượn thì con nhà mình còn sữa để uống hay không?
Người kia cảm thấy xấu hổ, bị chồng mình gọi một tiếng liền nhanh chóng chạy về.
Trần Nhu nói cảm ơn với các thím, sau đó liền cùng Hàn Quốc Bân dùng một chiếc xe đẩy tay nhỏ chở lương thực về nhà.
Chiếc xe đẩy tay nhỏ này là của nhà họ Mã bên cách vách, sau khi chồng của Chu Trân là Mã Đại Phát chở lương thực nhà họ Mã về xong liền cho mượn. Tuy rằng nhà cô không được chia lương thực quá nhiều nhưng nếu vác về thì cũng phải vác mấy lần, không bằng mượn chiếc xe đẩy nhỏ này, chở một chuyến là hết.
Chia lương thực, giao lợn, sau đó Hàn Quốc Lâm sẽ đi tính toán số tiền còn dư lại của các hộ gia đình, năm trước không được chia bao nhiêu tiền, năm nay sẽ được chia nhiều hơn năm ngoái. Chủ yếu là Trần Nhu ngoại trừ trong một tháng ở cữ không thể đi kiếm công điểm thì ngay cả hôm sinh sản cô cũng đi cắt cỏ cho lợn nữa mà. Cô cũng không được coi là lười biếng, cho nên tiền năm nay được nhiều hơn năm trước, hơn hẳn 30 quan tiền.
Nhưng một chút tiền đấy so với người dân ở trong thôn thì thật sự không nhiều lắm, trong thôn có một gia đình lớn nhiều người ở thì được trực tiếp chia đến gần 400 đồng tiền, khiến cho tất cả mọi người trong thôn đều hâm mộ.
Nhưng gia đình đấy là một gia đinh lớn, cả nhà trên dưới có khoảng hai mươi người, kiếm được nhiều tiền nhưng chi tiêu cũng nhiều nên cũng không còn bao nhiêu.
Nhưng số tiền lớn như vậy vẫn khiến cho tất cả mọi người hâm mỘ.
Không chỉ được chia tiền, còn được chia một ít phiếu vải và bông, cũng giống như mọi năm, năm nay bông cũng chỉ được nửa cân.
Phiếu vải năm nay được chia ba phiếu, mỗi người được ba thước vải, tính ra thì cũng chỉ vừa đủ làm được một bộ quần áo vải.
Nhưng Trần Nhu lại mang tất cả vài về nhà mẹ đẻ, nhờ mẹ cô giúp cô tìm cậu đổi vải, cũng muốn đổi thêm một chút bông.
Cô tính toán làm một cái chăn bông nhỏ để lót xuống dưới giường ngủ, năm trước trải một cái khăn lên giường, khó giữ được độ ấm khi ngủ, nếu Hàn Quốc Bân không có ở nhà, cô đều dùng một nửa để đắp còn một nửa lót xuống dưới. Còn quân áo thì tạm thời không cần làm, dù là cô hay là Hàn Quốc Bân cũng đều có quần áo làm từ năm trước, trước khi mùa đông năm nay tới thì cô sẽ mang ra giặt lại, vẫn còn dùng được rất tốt.
Trân Nhu cắt khoảng ba lạng thịt dê nhờ mẹ cô mang sang nhà cậu, mang luôn cả tiền nữa, như vậy thì sẽ không có ai nói cậu của cô bị thiệt.
Trong lúc Trần Nhu tìm cậu mua vải và bông thì ở nhà chính, Tống Hiểu Ngọc bắt đầu sinh.
Không hề kém cạnh gì Trần Nhu, cô ấy cũng sinh được một đứa con trai, hơn nữa cũng là một đứa bé mập mạp, nặng khoảng năm cân.
Cùng là một bà đỡ, đều cho bao lì xì, bà đỡ rất vui sướng khen ngợi đứa trẻ mới sinh ra.
Hàn Quốc Lâm bỗng dưng được làm cho, vui sướng không nói thành lời.
Không chỉ có anh, mà ông Hàn và bà Hàn đều cười híp mắt lại.
Ông Hàn thật sự cũng rất thích các cháu trai khác, nhà đại ca Hàn có Thiết Đản cùng Lư Đản ông cũng thích, tuy rằng ông không hài lòng Trần Nhu mồm miệng khéo léo linh hoạt, nhưng đối với đứa cháu trai do cô sinh ra thì ông Hàn cũng sang thăm vài lần.
Dù sao đứa nhỏ đó được chăm sóc tốt như vậy, cho dù ông không thích Trần Nhu nhưng cháu trai vấn là con cháu nhà họ Hàn.
Cho nên lúc cháu trai thứ ba được sinh ra, ông cũng cho một khối tiên giống như chị dâu cả Hàn. Trần Nhu cũng không khách khí mà nhận lấy. Nhưng thái độ đối của ông đối với ba đứa cháu trai chỉ có thể nói là không tồi, nhưng đối với đứa cháu trai thứ tư này, có thể nói là coi như báu vật. Tống Hiểu Ngọc được cho năm đồng tiền làm tiền thưởng, sau đó được bồi bổ bằng chân lợn hầm đậu phộng, thịt gà, trứng gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận