Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 107: Quyết Định Đúng

Chương 107: Quyết Định ĐúngChương 107: Quyết Định Đúng
Ban đêm liền nói với ông Hàn: "Gia đình con trai út đúng là hiếu thuận, quần áo của chúng ta cứ để làm sau, không cần phải nóng nảy"
"Đúng vậy" Ông Hàn gật đầu, hiện giờ cháu trai nhỏ mới là quan trọng nhất.
Trong phòng ở nhà ngói, Tổng Hiểu Ngọc cũng rất vừa lòng, nhón chân lên hôn vào mặt Hàn Quốc Lâm một cái, coi như khen thưởng cho hắn.
Tống Hiểu Ngọc ở cữ, Trần Nhu và chị dâu cả Hàn là chị em dâu nên cũng đều đi tới thăm.
Trần Nhu không có cảm giác gì, nhưng chị dâu cả Hàn lại cảm thấy chua xót. Năm đó cô ta sinh hai đứa con trai thì đâu có được chăm sóc như vậy, đặc biệt là lúc sinh đứa con trai cả, chỉ cần được uống một chút cháo loãng thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Nhưng vợ chú hai ở cữ lại cứ như bà hoàng vậy, hiện giờ gia đình nhà chú út cũng vậy, sao mệnh của cô lại không tốt như vậy chứ?
Đi ra khỏi nhà chính, chị dâu cả Hàn gạt bỏ chua xót, bắt đầu nói với Trần Nhu: "Hiện giờ chú hai vào núi một mình, mỗi lần còn đi tận mấy ngày, sao em có thể yên tâm được vậy"
Đúng là Trần Nhu cũng có chút không yên tâm, vậy nên lúc trước mới muốn để cho anh cả Hàn đi cùng, thật ra anh cả Hàn cũng là một người không tôi.
Nhưng Quốc Bân nhà cô lại không đồng ý, về sau cô nghĩ lại thì cũng cảm thấy đúng, không sợ chia ít mà chỉ sợ chia không đều, giữa anh em không nên để vấn đề tiền bạc dính vào.
Nhưng Cao Chính lại rất thích hợp, dù sao Cao Chính còn trẻ, hơn nữa anh ta cũng cần Hàn Quốc Bân mang theo thì mới có thể đi sâu vào trong núi.
Nếu không thì hắn cũng không dám đi, mới từng đấy tuổi đã nghĩ tới chuyện kiếm tiền để cưới vợ, chuyện này cũng khá tốt.
Hiện thực cũng chứng minh rằng việc dẫn theo Cao Chính đi cùng là quyết định không sai. Tuy vậy trong thôn không có ai biết Hàn Quốc Bân và Cao Chính đi cùng nhau, hai người bọn họ đều hẹn trước thời gian và địa điểm vào núi.
"Quốc Bân không cho em quản chuyện của anh ấy, bảo em cứ ở nhà chăm sóc con cái cho tốt là được." Trần Nhu nói.
"Cái gì mà không cho thím quản, thím đừng có lừa tôi. Tôi chỉ cần nhìn chú hai là đã biết chuyện trong cái nhà này đều do thím quyết định." Hàn đại tẩu nói.
"Chuyện trong nhà thì đúng là do em quyết định, nhưng chuyện bên ngoài sẽ là phần của anh ấy." Trần Nhu cười cười.
Hàn đại tẩu liền đi thẳng vào vấn đề: "Cha Thiết Đản sau khi nông nhàn chỉ ở nhà chơi không, để chú hai dẫn anh ấy vào núi cùng không tốt sao? Có người đi cùng cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Chị dâu, một mình Quốc Bân cũng có thể làm được." Chị ta đã nói thẳng, Trần Nhu cũng không quanh co lòng vòng nữa làm øì.
"Cô là sợ bị người khác chia mất phần đúng không?" Hàn đại tẩu hỏi.
"Chị sao lại nói thế, đều là anh em nhà mình mà." Trần Nhu nói: "Tiểu Hàng vẫn đang ngủ ở nhà, em đi về trước đây."
Thấy cô đi rồi, Hàn đại tẩu cũng tức tối mà về, đúng lúc Hàn đại ca vớt cá về.
Không nhiều lắm, cũng chỉ được bốn năm con: "Mang sang cho thím hai thím ba một con đi?”
"Đưa cái gì mà đưa, nhà mình còn không đủ ăn, cho mấy người đó làm cái gì!" Hàn đại tẩu hừ lạnh nói.
"Ăn phải thuốc nổ sao? Tức giận lớn như vậy." Anh cả Hàn khó hiểu hỏi.
"Anh nói xem, tại sao chú hai vào núi lại không dẫn theo anh?" Hàn đại tẩu bực tức.
Hàn đại ca kỳ quái nhìn chị ta: "Chú ấy đã lấy vợ rồi, vào núi kiếm thêm thu nhập thì tại sao lại phải dẫn theo tôi?" Đây không phải là chuyện vô nghĩa Sao.
Hàn đại tẩu nói: "Chú ấy vào núi một mình không phải rất nguy hiểm sao?" "Lúc chưa chia nhà, mỗi lần chú hai vào núi sao không thấy bà nói như vậy?" Hàn đại ca hỏi ngược lại.
Hàn đại tẩu bị chặn họng ngay lập tức. Lúc trước còn chưa chia nhà, kiếm nhiều kiếm ít cũng đều phải nộp hết vào quỹ chung. Chị ta không có phần, đương nhiên không muốn chồng mình phải vào núi vất vả? Nhưng hiện giờ không còn như lúc trước, làm sao mà giống nhau được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận