Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 108: Hoạt Động Hăng Say

Chương 108: Hoạt Động Hăng SayChương 108: Hoạt Động Hăng Say
"Đừng nghĩ nữa, giờ đã chia nhà rồi, chú hai nhất định sẽ chăm lo cho nhà mình hơn. Tôi thấy vợ chú ấy tiêu xài nhiều, không tiết kiệm, chú hai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, bà đừng có nghĩ cách chia chác nữa." Hàn đại ca vẫn tương đối hiểu vợ mình, dứt lời liền quay sang dặn con trai lớn: "Thiết Đản, mang sang nhà ông bà với nhà thím hai con mỗi nhà một con cá đi."
Trân Nhu được cho một con cá, cũng không khách khí nhận lấy. Hàn Quốc Bân không ở nhà, cô tự hầm ăn một mình.
Ăn cá nhiều có hơi trướng bụng, cũng may nửa đêm dậy cho con ăn thì hết. Cô cũng rất nhớ nam nhân nhà mình.
Đồ vật cô nhờ mẹ bảo cậu mua giúp cũng có rất nhanh.
Buổi sáng Hàn Quốc Bân trở về, buổi tối cùng ngày anh ba cô cũng mang mấy thứ đó sang đây.
Hàn Quốc Bân đi ra ngoài lấy vào nhà. Trần tam ca cũng không ở lâu mà về luôn, hiện giờ cũng đã vào trung tuần tháng 11, ban đêm trời rất lạnh.
Hàn Quốc Bân vào núi săn thú, hôm nay vừa đúng ngày về, đã ngủ được một ngày, tỉnh thần rất tốt. Trước khi Trần tam ca tới, anh và Trân Nhu còn đang nằm trên giường đất.
Trần Nhu nhìn thấy mấy thứ này cũng rất vui, đặc biệt là vải bố, nói: "Xem ra cậu cho thêm nhà mình rất nhiều."
"Vậy em lấy làm thêm mấy bộ quần áo." Hàn Quốc Bân liền nói.
"Được, ngày mai em sẽ chuẩn bị." Trần Nhu xuống giường lật xem qua đồ đạc rồi mới cất đi, để ngày mai lại xử lý.
"Vợ ơi." Hàn Quốc Bân lại xáp tới ôm cô, đương nhiên là muốn tiếp tục làm chuyện lúc trước bị Trần tam ca quây rầy.
Người này vào núi đã bốn ngày, săn được không ít dã vật. Hôm nay lúc về còn xách theo một miếng thịt và sáu đồng tiền. Anh dẫn Cao Chính cùng vào núi, cũng định chia cho Cao Chính hai đồng.
Nhưng ở trong núi tận bốn ngày cũng không săn được lợn rừng, hôm nay trở về Trần Nhu còn nấu nước chà lưng giúp anh. Trên người đã sạch sẽ, mặt trời thì ấm áp, Hàn Quốc Bân liền muốn ôm ấp Trần Nhu.
Ở trong núi đã lâu, nay về nhà tất nhiên là muốn hưởng thụ sự ôn nhu của vợ, muốn hít hà hương thơm của vợ rồi.
Trần Nhu không làm ra vẻ, rất nhanh hai người đã quấn quýt lấy nhau.
Cha mẹ ở bên cạnh hăng say hoạt động, bạn nhỏ Hàn Hàng thì vẫn đang say giấc nồng, không bị ảnh hưởng chút nào.
Ngày hôm sau Trần Nhu liền bắt đầu làm một cái chăn bông nhỏ. Trời ngày một lạnh hơn, thật không dễ dàng để trải qua thời tiết gì.
Mà cậu của cô cũng rất thương đứa cháu ngoại này, trừ số lượng bông và vải bố cô muốn mua thì còn cho thêm không ít vải bố nữa. số vải bố đó vừa đủ để Trần Nhu làm thêm được một bộ quần áo, còn làm thêm được cho Quốc Bân nhà cô một đôi tất nữa.
Để làm quần áo cho Hàn Quốc Bân thì không đủ, Trần Nhu liền làm cho mình một bộ. Cô mặc đẹp thì Quốc Bân nhà cô cũng vui vẻ.
Người đàn ông này trong lòng có cô, có thứ gì tốt cũng muối giữ cho cô.
Hơn nữa trong nhà được chia nửa cân bông, Trần Nhu mua thêm một cân rưỡi, đủ để làm hai cái chăn bông nhỏ hai cân. Có một cái chăn bông nhỏ lót ở dưới như vậy, thêm một cái chăn bông lớn sáu cân kia, nhất định là không thấy lạnh nữa.
Mùa đông năm nay, nằm trong chăn sẽ là một sự hưởng thụ lớn.
Nhưng mà Trần Nhu vẫn có chút lo lắng, lo lắng øì? Tất nhiên là lo lắng lại có thai.
Hàn Quốc Bân mỗi lần từ trong núi trở về đều phải nháo cô, đương nhiên là cô cũng nhớ anh. Cái này không có gì đáng cười, thực sắc tính dã, đều là người trưởng thành rồi, chẳng có gì mất mặt cả.
Nhưng quan trọng là rất dễ mang thai.
Cho nên đợi Hàn Quốc Bân và Cao Chính lại vào núi, Trần Nhu liền ôm bạn nhỏ Hàn Hàng đi đến Sở vệ sinh.
Cô vô tình thu thập được bao cao su vào trong không gian, không nghĩ mình sẽ lấy chồng sinh con, có cũng chẳng dùng làm gì.
Không ngờ hiện tại lại có dịp mà dùng.
Nhưng trong Sở vệ sinh không có thứ này, muốn có cớ lấy được thứ này, cô phải đi đến bệnh viện trên huyện mới được.
Trần Nhu ôm theo con không dễ dàng đi lại, vì vậy đi hỏi thăm xe lừa trong thôn. Nhà họ đúng là muốn đi lên huyện nhưng ngày kia mới đi, mà ngày kia thì Quốc Bân nhà cô đã về rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận