Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 111: Hiếu Thuận

Chương 111: Hiếu ThuậnChương 111: Hiếu Thuận
Trần Nhu lấy từ trong không gian lấy ra một ít chocolate, bỏ vào rổ đưa cho cậu, thấp giọng nói: "Đây là thứ hiếm có đấy, nhân rượu, rất đắt, đây là do lần trước nhờ được người từ huyện bên kia mua trở về, vẫn chưa ăn qua, có đổi hay không?"
"Thứ này đúng là rất quý a." Thanh niên trẻ ngây ra một lúc, nói.
Cậu ta biết đây là chocolate, nhập khẩu, rất hiếm có.
"Đúng vậy, mười cái chocolate nhân rượu đổi lấy một cân trứng gà của cậu, có đổi không?" Trần Nhu hỏi.
Thanh niên do dự một chút, liền nói: "Tôi không làm chủ được, chị đợi một lát được không?"
"Được." Trân Nhu gật đầu.
Thanh niên trẻ lập tức đi tìm người hỏi, không mất bao nhiêu thời gian đã về: "Được, đổi cho cô một cân."
Trần Nhu liền đổi một cân trứng gà với cậu ta, sau đó không ở lâu mà rời đi luôn.
Thanh niên trẻ cầm chocolate nhân rượu đóng gói đẹp de đến đây, đưa cho một thanh niên mặc quần áo đẹp mắt.
Thanh niên nhận lấy mở ra ăn một cái, kinh ngạc nói: "Đúng là không tôi." "Đại ca, ăn ngon như vậy sao? Người kia nói là chị ta nhờ người mua từ tỉnh." Thanh niên trẻ nói.
"Xem ra cô ta không nói dối, một cân trứng gà đổi nhiều viên chocolate như vậy, là chúng ta kiếm lời." Thanh niên vừa lòng nói.
Ai có thể ngờ người trẻ như vậy lại là trùm của khu chợ đen này đâu. Thế nhưng xuất thân người ta không tâm thường, có quan hệ, vì vậy không ai tuần tra đến con phố bên này.
Đổi được một cân trứng gà, Trần Nhu liền mặc kệ chuyện này. Chocolate này cô có tích trữ một ít, nhưng hiếm khi lấy ra ăn, cũng không thể lấy ra. Hơn nữa đối với cô mà nói nó chỉ là đồ ăn vặt, tuy rằng cô biết đổi như vậy là mình bị thiệt.
Nhưng thật không bằng đổi một cân trứng gà để trong nhà được ăn uống ngon hơn.
Lại nói, trong không gian của cô vẫn còn không ít.
Còn trứng gà là vật khan hiếm, trong nhà không nuôi gà, chỉ có một con ngỗng. Trời đang lạnh, ngỗng cũng không muốn đẻ trứng, trừ bỏ đôi lần nấu ăn thì cũng chỉ còn năm sáu quả trứng ngỗng thôi.
Trong không gian còn một ít trứng gà, nhưng cũng không phải quá nhiều. Cho nên làn này gặp dịp cô liền mua một chút.
Tìm một nơi không người sau đó thu vào không gian, Trần Nhu tiếp tục đi dạo phố. Đi đến hàng quán nhìn một chút, cô kỳ thật rất muốn mua một cái đồng hồ cho Hàn Quốc Bân.
Nhưng muốn mua đồng hồ cần phiếu thì không nói, mấu chốt là nó rất đắt. Một cái đồng hồ có giá tận một trăm đồng tiền.
Trần Nhu cũng rất tiếc tiền.
Đứng ở ngoài quầy nhìn một lát, rốt cuộc vẫn không mua.
Cuối cùng mới quay lại Cung Tiêu Xã, lúc này người cũng không nhiều, nhưng vải dệt thì đã bị mua không còn nhiều lắm. Trần Nhu cũng không cần vải, chỉ mua ít táo đỏ và đường trắng, đường đỏ. Rong biển cũng mua một cân, năm ngoái ăn rất ngon, năm nay mua nhiều một chút.
Cá mặn thì không mua.
Chưa đến buổi trưa, Trần Nhu đã cùng Chu Trân chờ máy người phụ nữ đi cùng, sau đó ngồi xe lửa về nhà.
Bạn nhỏ Hàn Hàng mãi cho đến lúc về nhà cũng vẫn còn ngủ. Trần Nhu đặt con trên giường đất, đắp chăn đàng hoàng mới ra bên ngoài lấy đồ.
Đi chuyến này về cô cũng xách thêm vài cái túi. Gạo có một ít, trứng gà và thịt thà cũng vậy.
Hiếm khi mới lên huyện một chuyến nên cô mua cả một ít thịt bò thịt đê. Không chỉ có mình mình ăn ngon, buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy thì ôm con về nhà mẹ đẻ, mang theo một miếng thịt để tặng. Phải chừng một cân thịt bò.
Bà Trần nhìn mà đau lòng: "Lại mua thịt lại mua thịt, Quốc Bân vào núi kiếm tiền dễ dàng sao? Con cứ tiêu như vậy, nghĩ mình giàu có lắm sao, còn tưởng rằng con đã hiểu chuyện hơn rồi đấy!"
"Hôm nay đi lên huyện thấy được một ít thịt bò ngon, còn không cần phiếu, thật vất vả mới mua được, nên mang sang cho cha mẹ một miếng." Trần Nhu bất đắc dĩ nói.
"Bao nhiêu tiền?" Bà Trần liền hỏi.
"Cho cha mẹ ăn, hỏi con tiền làm gì." Trần Nhu xua tay nói.
"Nếu con không chịu nói bao nhiêu tiền thì cầm về đi!" Trần mẫu trừng mắt nói.
"Mẹ con nói đúng đó." Ông Trần cũng đồng ý.
Con gái hiếu thuận bọn họ biết trong lòng, nhưng hiếu thuận cũng không phải làm như vậy. Chờ cuộc sống con bé tốt hơn đến lúc đó thì muốn hiếu thuận thế nào cũng không ai cản. Bây giờ con gái mới lập gia đỉnh, con cũng vẫn còn bé, bọn họ không cần cô phải làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận