Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 112: Ngắm Con Trai

Chương 112: Ngắm Con TraiChương 112: Ngắm Con Trai
Ba người anh của Trần Nhu cũng không ý kiến gì. Một miếng thịt lớn như vậy, lại còn là thịt bò, bọn họ đương nhiên ngại lấy không của cô, tất nhiên phải trả tiền.
Ngay cả ba người chị dâu cũng cảm thấy đưa tiền là đúng. Chẳng qua là không ngờ cô em chồng lại thật sự trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, lại còn nhiều như vậy.
Thi thoảng là lại xách một miếng thịt tới hiếu kính cha mẹ. So với cô ấy, người làm con gái như các chị thì đúng là quá bất hiếu.
Trần Nhu bất đắc di nói một khối tiền, nhưng ông bà Trần có đương nhiên biết thịt bò không rẻ, đặc biệt còn không cần phiếu, nhưng con gái đã nói như vậy thì họ cũng đành thôi.
"Lần trước mang thịt con biếu cậu làm quà, cậu con còn nói ông ấy muốn mua thịt dê cũng chưa chắc mua được đấy." Bà Trần còn nói thêm.
"Vậy khẳng định là cậu không gặp đúng dịp rồi." Trần Nhu mặt không đỏ thở không gấp nói.
Cô không ở lâu. Sau khi con gái đi bà Trần cắt một miếng nhỏ đưa qua nhà anh trai, còn lại mới để nhà mình ăn.
Trần Nhu về nhà thì nấu cho mình một bát cháo thịt bò ăn, ăn xong liền rửa mặt rồi ôm bạn nhỏ Hàng Hàng cùng nhau ngủ. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã dậy hầm canh thịt dê củ cải, còn hấp thêm một nồi màn thầu.
Sáng sớm lúc Hàn Quốc Bân về nhà, Trần Nhu đã cơm nước xong xuôi, nước nóng cũng đã có. Chẳng qua đun đã lâu, giờ chỉ còn hơi âm ấm.
"Rửa mặt đi, ăn sáng xong anh vào nằm với con ngủ một giấc." Trần Nhu nhìn thấy anh gầy đi, nói.
"Được." Hàn Quốc Bân cũng có việc muốn nói, nhưng mà øì thì cũng phải đợi ăn xong.
Rửa mặt, uống một cốc nước ấm, sau đó thì ăn cơm sáng. Canh thịt dê củ cải ăn cùng màn thầu.
Cơm nước xong xuôi, khí sắc cả người Hàn Quốc Bân mới tốt hơn một chút.
Trần Nhu cũng ăn xong cùng lúc, nói: "Anh đi nghỉ trước đi."
Hàn Quốc Bân cười cười nói: "Vợ à, vào nhà nằm với con một lát không?"
"Tối hôm qua em ngủ sớm, mình anh đi vào ngủ với con thôi." Trần Nhu cười nhìn anh.
Hàn Quốc đành một mình vào phòng. Dạo này đã lạnh hơn nhiều, Trần Nhu lấy nước nóng trong phích cho anh rửa chân rồi mới lên giường.
Hàn Quốc Bân leo lên giường nhìn ngắm con trai, nhìn con trắng trẻo bu bam nằm ngủ, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Ở bên ngoài, lại còn ở hẳn mấy ngày trong núi nhất định không dễ dàng gì. Nhưng cứ nghĩ đến vợ con ở nhà còn phải dựa vào anh để có cuộc sống tốt hơn thì trong lòng lại tràn đầy động lực, làm gì cũng đều phấn chấn.
Cao Chính thì cực kỳ hâm mộ anh. Nợ nần nhà cậu ta đã gần hết, hiện giờ chỉ ngóng trông sớm lấy được vợ, sinh được một đứa trẻ đáng yêu thôi.
Hàn Quốc Bân không nghĩ nhiều, ngắm con trai đủ rồi thì đi ngủ. Rốt cuộc thì ở trong núi thật sự mệt mỏi.
Một giấc ngủ dậy đã đến buổi trưa.
Ở bên ngoài tuy rằng có cùng Cao Chính thay phiên nhau gác đêm ngủ, nhưng mà màn trời chiếu đất, lại là ở núi sâu hoang dã trong rừng, lúc đó còn vào sâu bên trong, làm sao được ngủ yên ổn như vậy.
Về nhà, bận cái gì cũng đều phải bận tâm, ngủ rất thoải mái.
" Vợ ơi." Hàn Quốc Bân nằm trên giường đất gọi lớn.
Vợ con đều không ở nhà.
Trân Nhu ở bên ngoài nói chuyện với Chu Trân, nghe thấy anh gọi liền nói với Chu Trân một tiếng, sau đó ôm Tiểu Hàn Hàng vào nhà.
" Dậy uống chén nước, chuẩn bị ăn cơm trưa." Trần Nhu nói.
Cô làm xương sườn hầm khoai tây, Hàn Quốc Bân buổi sáng mang về vài dảnh xương sườn còn có một miếng thịt, trời lạnh cũng nại phóng, liền băm hai dảnh xương sườn hầm khoai tây ăn, còn lại cất gọn vào trước.
Hàn Quốc Bân duỗi tay đón lấy Tiểu Hàn Hàng, Tiểu Hàn Hàng mới được hơn bốn tháng một chút đã rất hoạt bát, nhận ra được cha hắn, nhếch miệng cười tươi.
"Cười vui vẻ như vậy nè." Hàn Quốc Bân cười nói.
"Nhìn thấy cha nó mới vui vẻ như vậy đó ." Trần Nhu cười nói, rót cho anh một ly nước ấm uống, sau đó mặc kệ hai cha con bọn họ chơi với nhau, cô đi bưng đồ ăn vào nhà.
Khoai tây hầm xương sườn, kèm thêm bánh bột ngô, một bát canh trứng.
Hàn Quốc Bân đặt Tiểu Hàn Hàng lên trên giường đất để bé tự chơi, còn hai vợ chồng ở trên giường đất ăn cơm.
"Ăn nhiều một chút, ngày mai phân thịt rồi, đến lúc đó lại có thịt ăn, dưới bếp còn lại cũng không ít." Trần Nhu gắp xương sườn cho anh, nói.
Hàn Quốc Bân vừa ăn vừa nói: " Vợ ơi, ngày mai có khi anh phải đi đến tỉnh thành một chuyến."
"Đi tỉnh thành làm gì?" Trần Nhu xem hắn.
"Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói." Hàn Quốc Bân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận