Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 113: Vợ Chồng Tâm Sự

Chương 113: Vợ Chồng Tâm SựChương 113: Vợ Chồng Tâm Sự
Trân Nhu cũng không hỏi nữa, chờ ăn xong rồi, chén đũa dọn đẹp sạch sẽ xong xuôi, mới đến ngồi trên giường đất chờ anh nói.
"Lão Dương bị bệnh, muốn đi tỉnh thành bên kia mua thuốc, anh ấy nhờ anh cùng đi một chuyến." Hàn Quốc Bân cầm áo khoác của mình, vừa bỏ tiền trong túi ra ngoài vừa nói.
Trước khi anh về nhà đã đi tìm Cao Chính, đem tiền chia cho anh ta, cũng nói là mấy ngày gần đây có việc nên không đi săn thú, lúc nào đi được thì lại hẹn sau.
Lần này săn được một con lợn rừng, cũng không phải rất lớn, hơn 130 cân, không so sánh được với con lợn rừng lần đầu tiên kia, nhưng vẫn xem như có chút thành quả, không uổng công hai người bọn họ đi sâu vào trong núi.
Còn có những loại động vật hoang dã khác, trả cho Cao Chính bốn đồng tiền, lại mua xương sườn với thịt heo, trong tay còn lại 26 đồng tiền, đều đưa hết cho vợ anh.
Đây là nguyên nhân anh muốn tiến vào sâu hơn trong núi mạo hiểm, có dao xẻ dưa hấu là thứ nhất, quan trọng hơn là tiền lãi phía sau.
May mắn gặp lợn rừng, cũng kiếm được hơn kém tiền làm một năm, năm nay trong nhà được phân nhiều điểm, được 30 đồng tiền lẻ 3 mao, được nhiều hơn năm ngoái hơn 20 đồng tiên.
Bây giờ kiếm được 26 đồng tiền, còn lúc trước tuy rằng ở cữ tốn kém một chút, nhưng cũng không nhiều lắm, chân heo cũng không đắt.
Trần Nhu tính qua, trong nhà tiền tiết kiệm không khác biệt lắm cũng sắp đủ 500, kém cũng không nhiều lắm.
"Lão Dương có nghiêm trọng không?" Trần Nhu hỏi.
"Rất nghiêm trọng." Hàn Quốc Bân nói, có khi phải phẫu thuật, đúng là không khinh thường được.
"Vậy anh đi đi." Trân Nhu nói, từ này 26 đồng tiền rút ra một xâu tiền chẵn, lại thêm năm đồng tiền lẻ, nói: "anh cầm chỗ này đi."
"Không cần tiền, ăn ở đều được lão Dương bao hết." Hàn Quốc Bân lắc đầu nói.
"Không dùng đến tiền thì sau này anh cầm về cũng được, nhưng tiền này anh cất đi để phòng thân, nghèo gia phú lộ." Trân Nhu nói.
Hàn Quốc Bân cười cười, nghe lời vợ anh cầm lấy.
"Ngày mai đi luôn hả?" Trần Nhu hỏi.
" Ừ." Hàn Quốc Bân gật đầu, thực ra lão Dương đã chờ anh hai ngày, muốn anh đi cùng lên bệnh viện trên tỉnh thành.
" Vậy em đi đun nước cho anh, anh đi tắm rửa một cái đi." Trân Nhu liền nói.
Đi đun nước ấm, sau đó để Hàn Quốc Bân tự mình xách về phòng, Hàn Quốc Bân cười cười nói: " Vợ ơi. Em tắm trước đi, anh bế con ra ngoài một lúc."
Trân Nhu vốn dĩ không định tắm rửa, nhưng nhìn ánh mắt kia của anh, cô nghĩ một chút đều hiểu, cười trừng anh một cái, cũng đi tắm rửa một cái cho thoải mái dễ chịu.
Tắm xong thay nước, Hàn Quốc Bân cũng đi tắm, Trần Nhu đem Tiểu Hàn Hàng đặt trên giường đất, đi cọ lưng cho anh.
" Đi ra bên ngoài, việc gì cũng đều phải cẩn thận, cũng không cần cường xuất đầu, nghĩ đến em và con vẫn đang ở nhà chờ anh." Trần Nhu một bên xoa lưng một bên nói.
Cô đối với những ngày tháng ở thời đại hoà bình này cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng cô đã đi vào huyện thành rồi, cũng coi như đã biết một chút, an ninh cũng không phải rất tốt.
Trần Nhu tuy rằng chưa thấy qua cái người lão Dương kia, nhưng cũng không phải không biết anh ta có quan hệ thân thiết với Hàn Quốc Bân, cho nên gặp chuyện nàng cũng không ngăn cản.
Nhưng đi xa nhà làm sao trong lòng có thể không lo lắng?
" Vợ ơi, em yên tâm, anh nhất định nguyên vẹn trở về, chỉ là cùng lão Dương đi xem bệnh thôi mà." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu cũng không nói gì, cọ sạch sẽ lưng cho anh, lấy quần áo mới đến cho anh thay.
Bởi vì ngày hôm sau phải ra ngoài ngay, Hàn Quốc Bân cũng không đi lùng tung, chỉ ở trong phòng chơi với vợ con.
Bạn đêm không tránh khỏi muốn gần gũi với vợ, nhưng mà thứ đồ kia vợ anh bắt anh đeo lên thật là không thoải mái lắm.
Trần Nhu cũng bị ảnh hưởng một chút, bình thường thời gian đã không ngắn rồi, hôm nay lại lâu hơn rất nhiều.
Nhưng mà sáng hôm sau vẫn dậy sớm nấu cơm cho anh ăn no mới đi ra ngoài.
Tại vì trước khi đi, đã đi qua nhờ Mã Đại Phát, một lúc sau Chu Trân đã đi sang đây hỏi: " Quốc Bân nhà em lại vào núi à?”.
" Không phải đâu, chỉ là đi xa nhà một chuyến." Trần Nhu nói, ăn no mặc ấm mới ra khỏi nhà, cô cũng không quá lo lắng.
Chu Trân nhỏ giọng nói: "Bên ngoài dạo này có chút không yên ổn, em nói với Quốc Bân cẩn thận một chút, thôn bên cạnh có người bị bắt đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận