Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 116: Lập Công Lớn

Chương 116: Lập Công LớnChương 116: Lập Công Lớn
Cục trưởng nhìn về phía Hàn Quốc Bân, cười nói: "Cậu đúng là không tồi, cũng rất cảnh giác mới phát hiện được đặc vụ."
Tiểu tử nông thôn này lần này đã lập được một công trạng lớn.
"Thời gian không còn sớm, tôi phải đi về rồi." Hàn Quốc Bân cảm thấy anh có tiếp tục ở đây cũng không có chuyện øì nữa.
Cục trưởng gật đầu: "Vậy cậu đi về trước đi."
Hàn Quốc Bân quay lại bệnh viện đợi, lòng nghĩ muốn mua cho vợ vài thứ tốt sợ là không được nữa rồi, cũng không nói cho lão Dương chuyện tối nay.
Anh cảm thấy chuyện đã xong rồi thì thôi.
Lại không ngờ tới người của phòng thí nghiệm bên kia đến cục cảnh sát, thấy được văn kiện bị trộm này thiếu chút nữa đã khóc ra tiếng.
Tâm huyết chứ, tâm huyết cả đời đều nằm trong tập tài liệu này. Thiếu chút nữa đã bị mấy tên đặc vụ thần không biết quỷ không hay trộm đi mất.
"Ai bắt được, người đâu? Ta muốn gặp người đó!" Ông lão lên tiếng.
Cục trưởng còn chưa tiếp lời, bên ngoài một chiếc xe hơi đã đi đến. Cục trưởng thấy người bên trong xe thì mềm cả chân.
Chờ đọc xong của tư liệu Hàn Quốc Bân, người no mới nói: "Sai người đi điêu tra một chút, tiến hành bí mật, đừng để ai phát hiện ra cậu ta là người bắt được đặc vụ!"
"Rõ ạ!" Cục trưởng lập tức đáp, đương nhiên phải bảo vệ công dân tốt của chúng ta!
Điều tra rất dễ dàng, việc lão Dương phẫu thuật trong viện, hay Hàn Quốc Bân vẫn luôn ở phòng bệnh chăm sóc lão Dương cũng có thể tra được toàn bộ.
Nhưng là thời điểm bọn họ điều tra, lão Dương cùng Hàn Quốc Bân đã lên đường về nhà.
Vẫn là ngồi trên chiếc xe lúc đi để về. Đi được nửa đường chiếc xe lại thả neo, phải đợi hai tiếng, đến khi về huyện đã là buổi trưa, vừa vặn anh và lão Dương đi ăn luôn.
Lão Dương còn cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng trước mắt cũng đã khá hơn nhiều. Hàn Quốc Bân gọi một phần lớn, ông ấy thì chỉ ăn chút đồ thanh đạm, sau đó mới ai về nhà nấy.
Người trên tỉnh bí mật điều tra không có hứng thú với lão Dương, trọng điểm đều ở trên người Hàn Quốc Bân. Anh lúc ở cục cảnh sát đã viết địa chỉ vô cùng cụ thể, cho nên rất dễ dàng thăm dò được.
Đích xác là công dân tốt căn chính miêu hồng. Hơn nữa vừa lập được công lao lớn như vậy, thế nhưng lại quay về nhà một cách vô thanh vô tức.
"Trong nhà có mấy người?" Lãnh đạo tỉnh hỏi. "Đã chia nhà sống một mình, có vợ và một đứa con mấy tháng tuổi." Cục trưởng nói.
"Bảo sao cậu ấy sốt ruột về nhà." Lãnh đạo tỉnh cười cười: "Lập được công lao lớn như vậy, anh nói nên khen thưởng gì cho cậu ấy đây"
"Ở nơi như nông thôn thường sẽ không quá muốn gây chú ý. Nhìn cách cậu ấy xử sự thì có vể cũng không muốn mọi chuyện bị người ta bàn tán." Cục trưởng nói.
"Cho dù vậy thì cũng tùy chuyện. Lần này nếu không phải nhờ cậu ấy, thành quả phòng nghiên cứu sợ là đã sớm bị huỷ. Còn cung cấp đủ thông tin giúp bắt được toàn bộ đặc vụ, công lao này của cậu ấy cần tuyên dương toàn huyện, để mọi người đều biết được có một anh hùng." Lãnh đạo tỉnh không đồng ý.
Nhưng mà vẫn là câu nói kia, trong nhà người ta còn có vợ con. Thanh danh lớn như vậy đối với họ cũng không có chỗ gì tốt.
"Nếu không thì an bài cho cậu ấy một cương vị công tác, bán lương thực hàng hoá?" Cục trưởng kiến nghị.
"Khen thưởng này có phải quá nhẹ hay không." Lãnh đạo tỉnh nhíu mày nói.
"Bên đoàn xe còn thiếu người, có thể bồi dưỡng cậu ấy làm tài xế, gia nhập đoàn xe, hộ tống vật tư từ huyện lên tỉnh." Cục trưởng nói.
"Cho người cá không bằng dạy người bắt cá, bồi dưỡng cậu ấy làm tài xế đúng là không tôi." Lãnh đạo tỉnh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Sau đó cục trưởng lập tức đi gọi điện thoại, nêu tên Hàn Quốc Bân và địa chỉ thôn, cuối cùng nói: "Phương diện tiền lương đãi ngộ cấp cho cậu ấy nhiều ưu đãi một chút, trong nhà cậu ấy còn vợ con phải chăm sóc nữa."
Huyện trưởng sợ ngây người, từ lúc nào mà trong huyện bọn họ có bà con thân tích của cán bộ tỉnh vậy chứ? Còn để cho lãnh đạo tỉnh tự mình gọi điện thoại xuống đây sắp xếp công tác, làm lương thực hàng hoá!
Nhưng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu kinh ngạc, ngoài mặt vẫn lập tức đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận