Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 117: Quá Sức Hai Thân

Chương 117: Quá Sức Hai ThânChương 117: Quá Sức Hai Thân
Lúc này Hàn Quốc Bân đã về thôn không biết chuyện này, việc một ngày đã kết thúc, ngày hôm sau anh sẽ không nghĩ đến nó nữa.
Trở về trên đường, lão Dương đã dặn dò anh những việc cần chú ý ở khu giết mổ heo.
Hàn Quốc Bân muốn làm việc này cho nên nghỉ tạm mấy ngày, chờ lão Dương khỏe hẳn anh sẽ qua đó làm thử. Nếu như hợp vậy thì cứ tiếp tục làm thôi.
"Thật sự kiến được việc như vậy?" Trần Nhu kinh ngạc nói.
"Ừ, về sau anh sẽ không vào núi nữa, tiền kiếm được có lẽ cũng không nhiều bằng lúc trước." Hàn Quốc Bân nói với vợ.
"Cái đó không sao hết." Trần Nhu nói.
Mỗi lần anh vào núi là một lần Trần Nhu lo lắng. Tuy rằng có Cao Chính đi cùng nhưng cũng không giảm bớt được sự lo lắng trong lòng.
Tuy rằng nếu có thể đánh được lợn rừng sẽ kiếm được bộn, nhưng chẳng lẽ lợn rừng có thể dễ gặp vậy sao? Khả ngộ bất khả cầu”.
*có thể gặp nhưng không thể cầu
Vẫn là công việc sắp tới tốt hơn, thu nhập ổn định, làm khoảng hai ba năm là có thể kiếm đủ tiền xây nhà ngói. "Từ giờ anh chỉ có thể kiếm công điểm buổi sáng được thôi." Hàn Quốc Bân nói.
"Giờ đã có công việc rồi, ban đêm giết heo bận bịu như vậy, ban ngày ở nhà ngủ là được." Trần Nhu nói.
"Buổi sáng trở về ngủ, buổi chiều đi kiếm công." Hàn Quốc Bân liền cười nói.
Trần Nhu nhìn anh: "Vậy anh phải lựa sức mà làm, nếu mệt thì phải nghỉ ngơi, không được qúa sức hại thân. Cuộc sống cũng không phải chỉ trong ngày một ngày hai."
Hàn Quốc Bân cười cười: "Anh hiểu rồi."
"Anh đâu có hiểu, cả ngày khiến cho em lo lắng, không một lúc nào bớt lo được." Trần Nhu trách.
Hàn Quốc Bân tất nhiên vội vàng xin lỗi, hai người thân mật một lát, Trần Nhu liền bắt tay làm cơm chiều.
Hôm qua mới chia thịt, vẫn chưa ăn hết, vừa vặn nấu để bồi bổ cho anh.
Lần này cô không chỉ lấy thịt mỡ để rán lấy mỡ mà còn lấy thêm một phần thịt thủ. Lúc này Trần Nhu đang đứng trong bếp thái thịt, tính làm món thịt kho tàu cho anh ăn.
Trừ thịt thủ còn lấy thêm khá nhiều xương, xương sườn các loại tạm thời cất đi sau này ăn.
Về sau Quốc Bân nhà cô đi làm ở khu giết heo, công việc đó khẳng định không thiếu lợi ích. Buổi tối hôm nay hai người thoải mái dễ chịu ăn một bữa cơm chiều phong phú, hấp khoai lang ăn cùng thịt kho tàu, hương vị ấy, Hàn Quốc Bân có thể khẳn định anh sống đến bây giờ nhưng vẫn chưa lần nào nếm một món thịt ngon như vậy.
Vài ngày không gặp vợ, ban đêm anh tự nhiên có ý.
Trần Nhu bảo anh tạm dừng để mang bao cao su, Hàn Quốc Bân có chút phản kháng, không muốn dùng.
Nhưng không dùng không được, Trần Nhu không muốn nhanh như vậy lại mang thai đứa thứ hai. Cô đã tính trước rôi, trước mùa hè sang năm mang thai, vậy thì đầu xuân năm sau có thể sinh. Đến lúc đó thời tiết ấm áp, trẻ con cũng không dễ sinh bệnh, chăm sóc sẽ dễ dàng hơn.
Rốt cuộc thì trẻ sơ sinh chưa kiểm soát được tiêu tiểu, trời lại lạnh thì tìm đâu ra nhiều tã như vậy?
Ví dụ như nhà ông bà Hàn bên kia treo đầy cả một sân tã, cả phòng toàn mùi khai của nước đái trẻ con. Tiểu Hàn Hàng hiện giờ lớn như vậy đã có thể canh lúc con đi được, thế nhưng một ngày cũng phải tốn đến hai ba cái tã.
Mặc dù như vậy nhưng đối với nhà bọn họ cũng đã là áp lực không nhỏ.
Hiện giờ trời đã trở lạnh hơn nhiều, buổi sáng hôm sau dậy còn có thể nhìn thấy vụn băng trên sân.
Hàn Quốc Bân rời trước giường, Trần Nhu cùng con trai ngủ thêm một lúc. Ban đêm con có cứ ăn nên Trần Nhu rất mệt, vì vậy buổi sáng thường phải ngủ bù.
Hàn Quốc Bân bác nồi nấu nước, thay nước nóng hơn vào phích, lại đổ đầy cả ấm quân dụng, sau đó mới bắt đầu hấp khoai lang, rồi nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.
Mà mới sáng sớm, đã có một người lạ đạp xe đến nhà.
Hàn Quốc Bân khẽ nhíu mày, nhìn về phía người đó.
"Hàn Quốc Bân?" Người tới cười hỏi.
Hàn Quốc Bân phun nước trong miệng ra, híp mắt hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là thư ký của huyện trưởng, cậu cứ gọi tôi là thư ký Trương." Thư ký Trương cười đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận