Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 119: Nhận Việc

Chương 119: Nhận ViệcChương 119: Nhận Việc
Mã Đại Phát cách vách dậy sớm thấy được, thư ký Trương người vừa đi anh ta đã tới hỏi chuyện Hàn Quốc Bân: "Người vừa rồi là ai vậy?"
Hàn Quốc Bân cũng rào trước một chút, nói: "Cơ quan đơn vị bên trên huyện."
Mã Đại Phát vô cùng kinh ngạc: "Họ tìm anh làm gì?"
"Lần trước tôi nhặt được không ít phiếu định mức, mang qua trả lại cho bọn họ. Họ đã liên hệ với người mất, người ta mới tới đây cảm ơn tôi." Hàn Quốc Bân nói.
Mã Đại Phát lúc này mới bừng tỉnh, nhưng khi biết người ta cảm ơn Hàn Quốc Bân bằng cách sắp xếp cho anh vào huyện làm tài xế xe vận tải thì đôi mắt đã trợn trừng cả lên.
Chuyện này đương nhiên không cần thương lượng. Sau khi Trần Nhu tỉnh dậy nghe chuyện, một chút tiết tháo cũng không có trực tiếp kêu an đồng ýI
Tiên lương gần như gấp đôi so với khu giết mổ, tội gì mà lại không đổi?
Một người có kinh nghiêm lâu năm ở trê huyện một tháng mới được bao nhiêu tiền, nhưng tài xế một tháng đã có thể nhận được 34 đồng tiền, đây chính là thu nhập phong phú cỡ nào!
34 đồng tiền một tháng , tuy chưa được 36 nguyên, nhưng đây cũng đã là một số tiền rất lớn rồi.
Mười mấy đồng tiền đã có thể nuôi sống một gia đình, đừng nói đến 34 đồng tiền.
Hơn nữa Trần Nhu cũng cảm thấy làm tài xế so với đi giết heo tốt hơn nhiều. Chưa nói đến vấn đề thể diện hay không thể diện, chủ yếu là làm tài xế không cần phải thức đêm a.
Phía trước chịu cho Hàn Quốc Bân đi làm ở đó là vì không có lựa chọn. Hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, thử hỏi có ai không chọn phương án tốt hơn không?
Còn về việc cả nhà dọn vào trong huyện thì Trần Nhu tạm thời từ chối: "Việc chuyển hộ khẩu để sau này lại nói, hiện tại chúng ta ở trong thôn là được. đợi đến lúc xây được nhà ngói, lại quây được một cái sân, đến lúc đó ở cũng không kém trong thành."
Quan trọng là Trần Nhu vẫn muốn ở trong thôn. Cô không biết thời thế bên ngoài đế bao giờ mới tốt hơn, nhưng không thể nghi ngờ là cô đã chọn trong thôn làm đường lui cho mình.
Nếu công việc tài xế của Hàn Quốc Bân không làm được thì cũng có thể quay về nhà kiếm công điểm, không đến mức bị đói.
Nhưng nếu vào thành rồi thì đường lui hoàn toàn bị chặt đứt. Cả nhà ăn lương thực hàng hoá, thể diện đúng là có, chỉ là cũng không có thoải mái de chịu hơn gì.
Hàn Quốc Bân nghe lời của cô. Nếu giờ đẻ anh đi vào ở trong huyện có lẽ cũng sẽ không quen. Hơn nữa lỗ mãng dọn qua mà chưa chuẩn bị được gì cũng không tốt.
Đợi anh quen thuộc hoàn cảnh trong huyện, đến lúc đó lại bàn sau.
Hàn Quốc Bân liền đi mượn xe đạp của Đại đội trưởng. Đại đội trưởng cũng đã nghe qua chuyện này, tự nhiên muốn dò hỏi vài câu.
Hàn Quốc Bân cũng không gạt, nói: "Trong thành sắp xếp cho tôi đi học lái xe, nhưng tôi còn cần phải vào huyện xác nhận lại một chút. Nếu đúng là sắp xếp như vậy, có lẽ về sau tôi không còn rảnh rỗi để làm việc kiếm công điểm được rồi."
Vợ Đại đội trưởng Trần Ái Đệ khiếp sợ nói: "Thật sự nhặt được nhiều phiếu định mức như vậy?"
"Đúng vậy." Hàn Quốc Bân gật đầu.
"Tiểu tử này giỏi, lấy được mặt mũi cho đại đội ta!" Đại đội trưởng liền khen.
Hàn Quốc Bân đạp xe vào huyện. Trong ngoài thôn đã truyền tai nhau chuyện này, tất cả đều tụ tập đến căn nhà nhỏ của hai vợ chồng.
"Vợ Quốc Bân, Quốc Bân về sau thật là muốn vào huyện làm tài xế lái xe chở vật tư sao?"
"Ăn lương thực hàng hoá, vậy không phải thành người thành phố rồi sao?"
"Vậy sau này là ở trong thôn hay là sẽ dọn vào trong huyện? Nếu vào huyện thì cô và con trai phải làm sao?”
Mồm năm miệng mười, nghị luận sôi nổi.
Trần Nhu vô cùng hòa khí trả lời từng câu một: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh ấy hẳn là sẽ vào huyện làm tài xế, trong huyện cũng đồng ý cho cả nhà chúng tôi thay đổi hộ khẩu. Nhưng mà tôi cũng không biết cong việc này của Quốc Bân có thể kéo dài đến lúc nao. Suy cho cùng thì anh ấy vẫn là người trong thôn, ở bên ngoài không có căn cơ hay người quen nào. Người ta chỉ vì cảm ơn mới sắp xếp công việc cho anh ấy, nếu sau này công việc ấy đến phiên người khác thì anh ấy cũng có thể về thôn tiếp tục kiếm công điểm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận