Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 121: Tại Sao Không Có Mệnh Kia?

Chương 121: Tại Sao Không Có Mệnh Kia?Chương 121: Tại Sao Không Có Mệnh Kia?
Vì sao chị ta lại không có cái mệnh kia? Bản thân chị ta tự nhận là không làm việc thương thiên hại lí gì, vậy tại sao lại không có mệnh để hưởng phúc?
Chị ta có điểm nào không bằng Trần Nhu chứi
Hàn đại ca ở bên ngoài nghe được chuyện này, lúc trở về mặt mày hớn hở hồng hào.
Hàn đại tẩu nhìn thấy anh như vậy thì phát tác, trút hết tức giận lên người anh: "Làm sao, xem ra anh đúng là vui vẻ quá đi? Chú hai có bản lĩnh thế kia, làm sao không thấy anh cũng có cái năng lực ấy, khiến cho tôi nở mày nở mặt với người trong thôn?"
Hàn đại ca tuy rằng tính tình tốt nhưng nghe vậy cũng không nhịn được: "Tôi để cô bị đói hay là bị lạnh hả?"
Hàn đại tẩu thiếu chút nữa tức phát khóc.
Chị ta chẳng qua là đang giận cá chém thớt. Rõ ràng là vợ chú hai cũng chẳng ra sao, vậy mà cứ càng ngày càng tốt?
Chồng chị ta tất nhiên cũng không kém, công điểm cũng kiếm được không ít. Đây cũng là nguyên nhân giúp chị ta ngày thường đi trong thôn có thể ngẩng cao đầu, bởi vì có không ít đàn ông không có tiên đồ, còn phải dựa vào phụ nữ trong nhà mới có cơm ăn.
Sinh hoạt trong nhà thì chưa thể nào so sánh với người khá giả nhát trong thôn, nhưng cũng được ăn bảy tám phần no rồi. Là cái cảm giác tuy rằng nhìn nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
Nhưng Hàn đại tẩu vẫn tức, cuộc sống hiện tại của Trần Nhu mới là sống chứ, được dựa vào đàn ông trong nhà, quả thực nở mày nở mặt vô cùng.
"Công việc đó là chú ấy nên được. Nếu đổi lại là tôi nhặt được, lúc về còn không phải sẽ bị cô mắng đồ con lợn sao? Người ta cảm kích chú ấy giác ngộ cao, được công việc như vậy là xứng đáng, cô so đo cái gì?" Hàn đại ca nói.
Vợ mình cũng không phải tệ, nhưng ngặt một nỗi lại hay thích so sánh với người. Trên đời này nhiều người như vậy, so qua so lại mãi còn không phải càng ngày càng thấy mình kém hơn.
Hàn đại tẩu nhỏ hai giọt nước mắt, chuyện này cũng trôi qua như vậy.
Phần Hàn Quốc Bân sau khi từ trên huyện trở về, tỏ vẻ việc đã xác định. Ngày mai bắt đầu qua đó học lái xe trước, trong thôn lại thêm một lần xôn xao.
Lão Trần gia bên kia cùng ngày cũng thu được tin tức, Trần mẫu kia kêu một cái cao hứng a.
Có người lôi kéo ông Trần khen: "Bàn đến ánh mắt chọn con rể thì cả thôn này không ai so được với lão Trần ông. Ông xem con rể ông chọn giúp tôi đúng là khiến con gái tiến vào trông ổ phúc. Sao ánh mắt ông lại tốt như vậy chứ!"
Ông Trần được khen đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: "Đứa nhỏ Quốc Bân này từ trước đến nay tôi vẫn rất xem trọng."
"Đại Bang lúc ấy ông chọn không phải cũng đáng tin sao. Con gái lớn của ông cuộc sống cũng không kém, đây đều là do người làm cha ông chọn tốt!" Bà Trần nói.
Trần phụ khóe miệng giương lên cao, bọn Trần đại ca nhìn mãi thành quen.
Cha bọn họ thích nhất chính là được vợ khen, hai vợ chồng già tình cảm tốt đáng ngưỡng mộ.
Nhưng mấy người anh bọn họ cũng không ngờ tới, người em rể út này đúng là tiền đồ đại phát.
Trần tam tẩu tự nhận là có quan hệ hòa hợp với cô em chồng Trần Nhu này, cười nói: "Em nói không phải chứ, cô út lớn lên đẹp như vậy, vừa nhìn là biết có tướng vượng phu. Hiện giờ quả nhiên không sai được, gả qua mới hai năm đã sinh cho chồng một đứa bé trắng trẻo đáng yêu như đồng tử, em rể giờ lại có một công việc tốt như vậy, tất cả điều này còn không phải do cô út vượng sao."
"Cô nói quá khoa trương rồi." Trần đại tẩu Trần nhị tẩu khóe miệng giật giật nói.
"Gì mà khoa trương, một chút cũng không khoa trương, đây là do em út vượng!" Trần tam ca nói, sau đó quay sang nói với mẹ: "Mẹ, không phải lần trước mẹ đã nói sao, bát tự của em út vượng, ở nhà vượng cha mẹ huynh đệ, xuất giá vượng trượng phu nhỉ tử!"
"Đó không phải do mẹ nói, là Lý Tam Quải trong thôn nói." Bà Trần đáp.
Lý Tam Quải chính là người tính bát tự trong, bà Trần lúc ấy đến hỏi là vì muốn tính xem con gái út lớn lên đẹp như vậy, liệu có mệnh được gả vào trong thành hay không.
Lúc đó Lý Tam Quải chỉ nói vài lời, về việc có thích hợp gả hay không thì không phán, chỉ bảo chớ cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
"Đó, không phải là còn có chuyện như vậy sao!" Trần tam ca nói: "Mẹ mau chuẩn bị một chút, con mang theo hai quả trứng gà đến nhà em út nói chúc mừng một tiếng!"
Trần nhị tẩu nhanh chóng đẩy chồng mình một cái, nhắc anh cũng cùng đi qua ấy.
Trần nhị ca nói: "Anh cũng đi."
Trần đại ca nói vậy thì tất cả đi cùng nhau.
Cuối cùng cũng không dẫn theo họ, bà Trần một mình đi tới đây. Trần tam ca lì lợm la liếm cũng được theo cùng, hai người anh của anh ta không mặt dày bằng nên không theo cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận