Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 123: Hàn Quốc Lâm Đồng Ý

Chương 123: Hàn Quốc Lâm Đồng ÝChương 123: Hàn Quốc Lâm Đồng Ý
Không chỉ có hai anh em bọn họ như vậy, đây là quy định của trưởng thôn, chia nhà đi ra ngoài ở riêng, cha mẹ 50 tuổi trở lên đều phải cung cấp công điểm nuôi dưỡng.
Tạm thời không nhiều lắm, một năm rốt cuộc cũng chỉ phải đưa 30 cân lương thực, bởi vì cha mẹ vẫn còn lao động được, đội thượng cũng sẽ không yêu cầu cung cấp nhiều.
Chờ 60 tuổi trở lên, vậy không ngừng, mỗi năm phải giao một trăm cân lương thực, áp lực như vậy chính là không nhỏ, nhưng mà trưởng thôn chính là quy định như vậy.
Trong thôn không cưỡng chế chấp hành, nhưng sau khi ở riêng đều quy định như vậy, đến nỗi về sau nhi tử không hiếu thuận gì đó, vậy thì đó là chuyện trong nhà tự bảo nhau, đội thượng mặc kệ những chuyện này, thuộc ve phụ liên quản, nhưng mà phụ liên chính là chỉ dùng để trang trí thôi.
Bà Hàn nhưng chướng mắt với chút ít lương thực này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói " mẹ nghe người ta nói tiền lương của con một tháng 25 đồng tiền?"
"Trong thôn truyền bậy thôi, con còn chưa chính thức đi làm, bao nhiêu cũng chưa hỏi." Hàn Quốc Bân nói.
" Như vậy cũng không thể ít hơn con số này được!" Bà Hàn nói " Vợ con tính tình như nào con cũng biết, chưa thấy qua người vợ nào ra tay hào phóng như vợ con cả, nếu để cho cô ta cầm tiền lương của con, đó là đừng mong có thể tiết kiệm được, lúc đó bao giờ phát tiền lương, con mang sang bên này, mẹ giữ cho!”
" Mẹ, con không còn nhỏ nữa." Hàn Quốc Bân cảm thấy mẹ anh ta như vậy khá buồn cười.
Trước kia anh ta săn thú lấy tiền về nhà, mẹ anh cũng nói cất tiên cho anh bao giờ cưới vợ thì dùng, rốt cuộc là chính anh để lại một tay không đều lấy về tới.
Thời điểm kết hôn, muốn gì cũng không có, nhưng anh cả kết hôn cũng như vậy nên anh không nói gì.
Nhưng lúc chú ba kết hôn thì sao? Làm lớn như vậy thì không nói, phòng cưới dáng vẻ như thế nào anh chưa vào xem, nhưng nghe người ta khen không ít.
Ngoài miệng chưa nói, nhưng anh lại không phải ngốc, trong lòng có thể thoải mái như vậy sao.
Hiện tại mẹ anh thế mà lại còn nói muốn giữ tiền cho anh, giữ cho ai? Còn nói hắn vợ anh không đáng tin cậy, vợ của anh là tâm can nhi của anh, không ai so với vợ anh càng tốt càng đáng tin cậy!
Cuối cùng bà Hàn là một phân tiền cũng chưa thể cầm đến, bà ta thậm chí đem tiền hạ thấp lấy mười lăm đến đưa cho bà ta, Hàn Quốc Bân cũng không quan tâm bà ta, đứng dậy liền đi vê.
Làm cho bà Hàn tức giận đến che lại ngực mắng thằng bất hiếu, cái thằng con bất hiếu!
Hàn Quốc Lâm cùng Tống Hiểu Ngọc hai người đều ở trong phòng, đương nhiên cũng nghe thấy rồi, Hàn Quốc Lâm cảm thấy có chút cảm thấy thẹn, cho nên không có mặt mũi di ra ngoài.
Mẹ anh ta nghĩ sao vậy, hiện giờ nhà cũng chia ra rồi, còn cùng anh hai muốn tiền gì nữa đây? Anh hai đi vào trong thành làm, như vậy khẳng định là kiếm không được công điểm.
Tuy rằng hộ khẩu không chuyển đi còn có thể chia lương thực theo đầu người, nhưng mà không làm việc mà muốn có phần, cuối năm chia lương thực còn phải lót tiền vào.
Sinh hoạt cũng chỉ dựa vào tiền lương, mẹ anh ta làm như vậy thật đúng là để cho anh ta không có mặt mũi đi ra ngoài chúc mừng anh hai anh ta một câu.
Anh ta cũng chưa từng mong ước đến tiền của anh hai anh, nhưng Tống Hiểu Ngọc thì vẫn có mong chờ
Nếu có thể đòi được tiền, số tiền kia tiền khẳng định là tiêu vào trên người vợ chồng cô ta, mẹ chồng thiên vị vợ chồng cô ta, cô ta cũng biết.
Nhưng là không nghĩ tới một phân tiền cũng không thể đòi được.
Tống Hiểu Ngọc có chút mất hứng, bế con trai mình lên nói " Con trai, còn nhất định phải dành lại mặt mũi cho mẹ, nhà chúng ta không thể quá kém so với nhà bác hai con!",
"Hiểu Ngọc, em nói gì vậy, cuộc sống nhà ta sao có thể kém hơn so với nhà anh hai được." Hàn Quốc Lâm nói.
Hắn là trong thôn ghi điểm viên kiêm kế toán, rất có thể diện, năm nay quang chính hắn liền phân 400 cân lương thực, còn có 26 đồng tiền, vợ anh ta ở cữ xong lại muốn đi làm, một tháng liền mười mấy khối, tất cả đều là thu vào, cuộc sống trong nhà có thể kém đến mức nào chứ?
"Anh làm cha rồi, anh cũng cần phải cố gắng cho thật tốt!" Tống Hiểu Ngọc liếc anh ta một cái nói.
"Anh cố gắng, khẳng định làm một người cha tốt làm gương cho con trai anh." Hàn Quốc Lâm gật đầu nói.
" Chúng ta đồng lứa thì thôi, còn trai chúng ta là trẻ em thời đại mới, anh với em cùng nhau sửa đổi, để con trai chúng ta gọi ba mẹ, về sau không gọi là cha mẹ nữa!" Tống Hiểu Ngọc nói.
Hàn Quốc Lâm đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận