Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 124: Đòi Tiền

Chương 124: Đòi TiềnChương 124: Đòi Tiền
Lại nói tới nhà Hàn Quốc Bân bên này, về nhà liền nhìn thấy mẹ vợ cùng anh ba của vợ tới, anh cũng rất vui vẻ và muốn giữ bọn họ lại ăn cơm.
Nhưng mà mẹ Trần không chịu ở lại ăn cơm, còn anh ba Trần lại muốn ở lại, mẹ Trân dặn dò một phen, vào thành làm việc phải cẩn trọng lời nói việc làm, sau đó liền mang theo anh ba Trần lưu luyến muốn ở lại ăn cơm về.
Trần Nhu cho anh ba cô một chút bột ăn dặm về, đặc biệt dặn loại này chuyên dùng cho trẻ em ăn.
Cô còn phải đưa cho một ít xương sườn để bọn họ cầm về, mẹ Trần nói "Tự mình cất ăn đi, trong thôn vừa mới phân thịt, trong nhà vẫn còn không ít"
Mẹ Trần cùng anh ba Trần về rồi, Trần Nhu mới nhìn về phía Hàn Quốc Bân "Mẹ gọi anh qua có việc gì vậy?"
"Đòi tiền." Hàn Quốc Bân không gạt, nói.
"Anh có đưa không?" Trần Nhu nói.
"Không." Hàn Quốc Bân lắc đầu, sao có khả năng anh đưa tiền chứ, bọn họ đã ở riêng.
Anh tích được không ít tiền, nhưng trong lòng Hàn Quốc Bân rất rõ ràng điều gì nên làm.
Tâm trạng Trân Nhu không tồi, nói "Anh làm chăm chỉ, thời điểm sang năm nông nhàn, nhà ngói của chúng ta có thể xây lên được rồi đó."
Trên thực tế năm nay muốn xây cũng được, chẳng qua ở hết một năm nữa trong căn nhà cũ cũng không sao, dù sao sang năm xây nhà ngói nói chính là danh chính ngôn thuận.
"Anh đi hỏi hỏi lão Dương xem có thể lấy cho anh phiếu xe đạp không." Trần Nhu nói.
"Phiếu xe đạp?" Hàn Quốc Bân nhìn vợ mình.
"Anh đi vào trong thành đi làm, khẳng định cần một chiếc xe đạp, nếu không cũng không tiện nhỉ?" Trần Nhu nói.
Quốc Bân nhà cô không làm việc nhà nông, nếu là có đồng hồ phiếu, cũng có thể mua một chiếc đồng hồ mang theo xem thời gian.
Cho nên cô lại nói "Đồng hồ phiếu cũng hỏi xem, nói với anh ta cho mình đổi một chiếc."
Hàn Quốc Bân lập tức dở khóc dở cười, vợ anh đây là tiêu tiền cho anh hả, lại là xe đạp lại là đồng hồ, làm sao cần dùng đến những đồ quý giá như vậy?
"Đi làm thời gian là có quy định, thiếu cái gì chứ không thể thiếu cái này?" Trần Nhu nói "Trong nhà tiền còn dư lại rất nhiều, anh chỉ cần đi hỏi lão Dương, tiền này chúng ta cần tiêu thì phải tiêu, sau này anh đều có bản lĩnh kiếm trở về, không lo cái này.”
Hàn Quốc Bân rất cảm động, anh có phúc tu mấy đời mới có thể cưới đến một người vợ như vậy?
Ban đêm, Trần Nhu liền kiến thức một phen người đàn ông bị cảm động có dáng vẻ như thế nào.
Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Hàn Quốc Bân liền đi tìm lão Dương.
Thôn lão Dương cùng bên này cách xa một chút, còn không biết việc này, nhìn thấy anh đến liền hỏi ngay "chú hai ngày này sao không qua đi lò mổ, chỉ đợi chú, cương vị kia cũng không ít người nhìn chằm chằm, chú đi nhanh lên."
Cũng chính là Hàn Quốc Bân, bằng không đổi một người khác thì cũng không cần nghĩ nữa.
" Em không đi, ngày mai bắt đầu phải vào thành học lái xe, về sau ở trong thành làm tài xế." Hàn Quốc Bân nói.
Lão Dương ngây ngẩn cả người "chuyện gì vậy?"
"Theo ta nói tình huống này." Hàn Quốc Bân nói.
Lão Dương cũng không biết chuyện buổi tối ngày hôm đó, Hàn Quốc Bân rất kín miệng thật, ai anh cũng không nói.
Lão Dương không biết nội tình, nhưng cũng kinh ngạc, nói "Khá lắm, chú làm sao có một phần công việc trong thành này? Kia chính là một cái củ cải một cái hố, rất khó đi vào."
"Vận khí tốt." Hàn Quốc Bân nói, anh cũng không nhiều lời, chuyển sang nói về việc xe đạp phiếu.
Lão Dương nói " Chỗ của anh có một phiếu Đồng, còn phiếu xe đạp không dễ lấy, nhưng mà nếu chú muốn, anh móc nối quan hệ cho chú."
" Vậy trước đổi cho em đi." Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Muốn đi lái xe, đúng thật là cần phải xem thời gian, đồng hồ cũng thật sự cần.
Lão Dương liền cầm cho anh, chỉ thu tiền vốn, bên không nhiều muốn, nói "Xe đạp phiếu chờ một thời gian nữa chú hãy đến, chắc cũng phải cần đến mười ngày."
Hàn Quốc Bân gật đầu, bảo anh ta chuẩn bị nhiều trứng gà một chút, đến lúc đó anh lại đây lấy về cùng nhau luôn, nói xong việc này anh cũng liền vào thành.
Vợ anh đưa cho anh tiền, cầm 300 đồng tiền, liền nghĩ nếu là đã có phiếu, mua vào cùng một lúc luôn.
Nhưng mà xe đạp phiếu không có, anh cũng vào mua một chiếc đồng hồ.
Hàn Quốc Bân không mua đắt, liền mua một chiếc 85 đồng tiền, ở tiệm trong kệ thủy tỉnh trưng bày rất nhiều đồng hồ, chiếc này là chiếc rẻ nhất ở đây.
Nhưng 85 đồng tiền cũng không rẻ, Hàn Quốc Bân rất đau lòng. Nhưng khi đeo lên trên cổ tay, cảm giác trong lòng Hàn Quốc Bân vẫn là đừng nói.
Cũng chỉ có vợ anh mới có thể tiêu cho anh một số tiền lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận