Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 126: Thích Vợ Lãi Nhải

Chương 126: Thích Vợ Lãi NhảiChương 126: Thích Vợ Lãi Nhải
Lý Đại Nguyên rất biết cách dạy, Hàn Quốc Bân cũng giống như có năng khiếu trời sinh trong việc này, chỉ cần nhìn một lần, anh đã biết lái.
"Rất được nha, trước kia cậu học qua rồi hả?" Lý Đại Nguyên ngồi trên ghế lái phụ nhìn thấy thao tác của anh, kinh ngạc hỏi.
"Không, vừa mới nhìn anh lái đấy." Hàn Quốc Bân mắt nhìn thẳng, nói.
" Như vậy chính là cậu có năng khiếu bẩm sinh, rất thích hợp làm tài xế đó." Lý Đại Nguyên hỏi anh: "Sao lúc ấy cậu có thể bỏ được mà giao ra dễ dàng thế, anh nghe nói đó chính là một túi đầy phiếu định mức, tất nhiên nếu là anh thì anh cũng sẽ nộp lên."
Hàn Quốc Bân bình tĩnh nói: "Mất nhiều phiếu định mức như vậy, người làm mất cũng sẽ bị trách phạt, hơn nữa không phải đồ của em, em cũng không tham."
Lý Đại Nguyên nghe xong cũng cảm thấy hổ then không bằng, anh ta nếu nhặt được nhiều phiếu định mức như vậy, lại không ai nhìn thấy, có trả lại được hay không thì còn không nói trước được.
Bởi vì người thành phố cũng thiếu những phiếu định mức này, hơn nữa cũng có thể bán được tiền.
"Anh em tốt, cố gắng lên, công việc này cũng là vị trí mà cậu xứng đáng có được!" Lý Đại Nguyên vỗ bả vai anh nói.
Hàn Quốc Bân học xe trong bảy ngày, bảy ngày sau anh đã có thể lái xe được thành thạo vô cùng mà không cần sự hỗ trợ của người hướng dẫn nữa. Có thể nói anh đã hoàn toàn quen thuộc được với chiếc xe rồi.
Anh còn lái xe đi qua lò mổ của lão Dương một vòng, lão Dương nhìn thấy anh lái xe thì kích động nói: "Người anh em, anh đúng là không nghĩ đến chú có thể lái được chiếc xe lớn như vậy!"
"Phiếu xe đạp có chưa?" Hàn Quốc Bân hỏi.
" Ngày mai, ngày mai chú lại đây sẽ cos." Lão Dương nói "Trứng gà lấy về trước không?"
" Có." Hàn Quốc Bân gật đầu.
Lão Dương chuẩn bị bốn cân trứng gà, tràn đầy một giỏ, Hàn Quốc Bân trả tiền, lúc này mới lái xe về đơn vị, cầm trứng gà xong cưỡi xe đạp về nhà.
Trần Nhu đã nấu chín khoai lang vẫn để ở trong nồi, cũng nhìn trời đoán thời gian anh về nhà.
Chờ đến lúc anh về nhà, Trần Nhu nhìn không đành lòng, nói: "Ngày mai anh đi vào huyện thì mua cho em hai cân len sợi."
Hàn Quốc Bân nói "Ngày mai không ra khỏi nhà, ngày kia mua về cho em nhé?”".
"Được." Trần Nhu gật đầu, lại nhìn thấy cái giỏ trong tay anh, nói "Đây là gì?" " Anh nhờ lão Dương mua trứng gà " Hàn Quốc Bân đưa cho cô.
Trần Nhu vừa mở nắp ra đã thấy, đầy tràn làm cô vui mừng một phen.
"Trong nhà vẫn còn không ít trứng gà, anh lại mua về nhiều như vậy, năm nay không lo thiếu ăn rồi." Trần Nhu cười nói.
Hàn Quốc Bân thấy cô vui vẻ thì anh cũng vui lây.
Trần Nhu cất gọn trứng gà đi, sau đó liền cầm khay lấy khoai lang từ trong nồi mang lên giường đất ăn.
"Nhanh như vậy anh đã học xong lái xe rồi sao?" Nói xong, cô liề ăn khoai lang kèm một miếng cá hầm do anh cả Hàn mang qua đây.
Từ sau khi không phải đi làm, Hàn đại ca thường xuyên đi đánh cá, đánh được đều đưa cho Thiết Đản mang lại đây cho không, cá này cũng không lớn, khoảng bảy tám lạng một con, đem kho cũng có thể làm đồ ăn kèm.
"Cũng không khó học." Hàn Quốc Bân ăn cũng thấy thơm.
"Em nhìn thấy cũng không dễ dàng, anh đừng sơ ý, học được càng thuần thục càng tốt." Trân Nhu nói.
Tháng sau anh bắt đầu phải theo xe, sau này sẽ hiếm có ngày nghỉ, không giống hiện giờ sẽ có hai ngày nghỉ cuối tuần. Hàn Quốc Ban cũng không chê vợ mình nhiêu lời, cô nói gì anh cũng rất nghe lời mà đồng ý.
Đến việc đồng nghiệp Lý Đại Nguyên nói anh học mấy ngày cũng đã sắp giỏi bằng những tài xế lâu năm anh cũng chưa nói ra, nghe vợ mình lải nhải cũng có cảm giác thật tốt.
Ban đêm trời lại rơi đầy tuyết, nhưng ngày hôm sau không cần đi làm, Hàn Quốc Bân với Trần Nhu cũng có một ngày được ngủ nướng khó có được.
Chiếc chăn bông hai cân rưỡi này cũng rất tốt, cô dùng để lót ở bên dưới, bên trên nhà cô lại đắp một cái chăn bông khoảng 6 cân, toàn bộ ổ chăn đều rất ấm áp.
Tiểu Hàn Hàng bên cạnh không đắp cùng một chăn với cha mẹ, bé cũng có một cái của riêng mình, cái chăn nhỏ kia đúng chất chăn bông, vừa nhẹ lại vừa ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận