Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 128: Ngạc Nhiên

Chương 128: Ngạc NhiênChương 128: Ngạc Nhiên
Ngày hôm sau Hàn Quốc Bân ra khỏi nhà, anh cũng không đi nhà đại đội trưởng mượn xe đạp nữa mà đi bộ ra khỏi nhà.
Ban ngày anh không đi lò mổ mà đến thẳng nhà lão Dương, lão Dương đưa phiếu xe đạp cho anh, anh ta cũng chỉ thu tiền vốn, không kiếm lời của anh.
Cầm phiếu xe đạp, Hàn Quốc Bân đi vào trong thành mua xe, trước đó đã đặt trước, hơn nữa bên đơn vị cũng đã thăm hỏi từ trước, một chiếc xe đạp mới đã bị anh dắt đi rồi.
Anh mang theo 150 đồng tiền tròn không dư một đồng.
Xe đạp đã có, đồng hồ cũng đã có, anh liền đến đơn vị báo danh.
"Buổi chiều ngày mai cậu nhớ đến đúng giờ, phải ra xe rồi." Đồng nghiệp Lý Đại Nguyên của anh nói.
"Vâng." Hàn Quốc Bân đồng ý.
Anh đạp xe đến chợ để mua len sợi, vợ anh nói mua hai cân cho nên anh cũng chỉ mua đúng hai cân, sau đó anh liền đến Cung Tiêu Xã để mua một ít táo đỏ cho vợ của mình làm đồ ăn vặt, sau đó liền về nhà.
Tuy rằng trong lòng Hàn Quốc Bân có tiếc tiền, vừa đồng hồ lại mua thêm xe, vậy là đã tiêu hết bao nhiêu tiền ở trên người anh rồi?
Nhưng khi đạp xe về nhà mình, trên cổ tay lại đeo một chiếc đồng hồ, trong lòng Hàn Quốc Bân liền cảm thấy mĩ mãn, chưa bao giờ anh nghĩ tới mình cũng có một ngày như vậy.
Quay về, chiếc xe đạp này của Hàn Quốc Bân cũng bị vây quanh một lúc.
Trong thôn chỉ ba nhà có xe, nhà đại đội trưởng, hai vợ chồng Hàn Quốc Lâm và Tống Hiểu Ngọc, lại thêm một chiếc của Hàn Quốc Bân là đủ ba xe.
Người trong thôn đều rất ngạc nhiên, cũng gấp gáp hỏi mua xe như thế nào? Tiền với phiếu ở đâu ra?
"Tiền cùng phiếu đều là đơn vị ứng trước, chờ đến lúc có lương thì trừ tiền lương đi" Hàn Quốc Bân đã nghĩ xong cách nói, nói.
Thậm chí cha vợ bên kia anh cũng chưa dùng tới.
"Nhưng mà đó cũng chính là quá đắt, 150 đồng tiền đấy!"
"Đúng là rất đắt, nhưng cũng không còn cách nào, đi vào trong thành lái xe, từ trong thành lại đi về, dù sao cũng phải có một chiếc xe mới được." Hàn Quốc Bân nói.
"Này bao nhiêu tiền vậy?"
Hàn Quốc Bân nói đúng sự thật, nghe được mọi người cảm khái liên tục. Lalam một lúc lâu, lúc này mới tan.
Cha mẹ hàn bên kia tất nhiên cũng nghe nói, Bà hàn còn tự mình đến đây xem qua, nhưng cũng chưa nói gì, dù sao cũng biết đây là đơn vị ứng trước cho anh.
Hàn đại ca cũng đến đây xem qua, cũng thật sự vui mừng thay cho người em trai Hàn Quốc Bân này, cuộc sống chính là càng ngày càng tốt.
Hiện giờ trong nhà cũng đã mua xe.
Hàn Quốc Lâm sáng sớm hôm nay cũng bế con đi ở nhà cha vợ anh ta.
Tống Hiểu Ngọc đi làm, lúc tuyết không rơi qua lại không thành vấn đề, Hàn Quốc Lâm canh chuẩn thời gian bế con qua để cô ta cho bú xong kín mít bế về.
Nhưng tuyết rơi làm sao tiện được? Trẻ con cũng không chịu được lăn lộn chư vậy.
Cho nên dứt khoát mang lương thực với trứng gà đến ở trong nhà cha vợ anh ta luôn.
Lại nói tiếp cũng do nhà họ Tống mở rộng thêm, có phòng riêng, phòng của Tống Hiểu Ngọc trước kia mới đầu là cho các cháu ở, nhưng bây giờ cũng để trống ra cho một nhà ba người bọn họ ở.
Con trai cơ bản đều do Hàn Quốc lâm trông, dù sao bây giờ cũng là thời điểm nông nhàn, anh ta không trông con thì có thể làm gì, Tống Hiểu Ngọc phải đi làm, đúng là không rảnh. Hôm nay lương thực ăn cũng gần hết, Hàn Quốc Lâm để con cho mẹ vợ anh ta trông, còn mình về nhà lấy lương thực.
Cũng mới nghe nói việc anh hai anh ta mua xe.
Nhưng mà Hàn Quốc Bân đã chính thức nhận xe đi làm, hôm nay cũng không ở nhà, Hàn Quốc Lâm cũng chỉ có thể cầm lương thực trở lại trấn trên.
Bà Hàn còn rất luyến tiếc " Công việc này của Hiểu Ngọc tốt thì cũng tốt thật, nhưng mà mùa đông cũng không tiện lắm."
"Mùa đông mọi người đều nhàn rỗi không có việc gì làm, một mình cô ta đi làm một tháng mười mấy đồng tiền, có cái gì mà không tiện." Cha hàn nói.
Ông ta cũng cảm thấy công việc này quá tốt rồi, mười mấy đồng tiền một tháng, còn có phiếu định mức khác nữa, nếu không cần dùng đến cũng có thể đổi sang cái mình cần, tất cả đều là tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận