Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 129: Đắt Quá

Chương 129: Đắt QuáChương 129: Đắt Quá
Nói đến tiền, Bà Hàn vẫn nhớ đến đứa con thứ hai của mình "Thằng hai hiện giờ càng ngày càng kỳ cục, trong lòng còn có thể có hai vợ chồng già chúng ta sao, một tháng nhiều tiền lương như vậy, thế nhưng một phân tiền cũng không cho chúng tai"
Nếu không phải có vợ chồng thằng út can ngăn, bà ta đã đi đơn vị thằng hai kiện tội bất hiếu!
" Cũng đã ở riêng rồi, cũng đừng mong nữa". Cha Hàn hút một ngụm thuốc phiện, nói; " Bây giờ nó còn nợ đơn vị không ít tiền đầu, mất trắng một năm làm mới có thể mua chiếc xe đạp kia đấy.
"Tiền lương Một tháng nhiều như vậy, làm sao phải cần đến một năm." Hàn mẫu nói.
" Chẳng lẽ không ăn cơm hả, tôi nghe Quốc Lệ nói, nhà nó ăn cơm cũng phải trả tiền mua phiếu." Cha Hàn nói.
Về điểm này thì cha Hàn chưa nói sai.
Hàn Quốc Bân với đồng nghiệp Lý Đại Nguyên cùng nhau đến đây múc cơm ăn, phiếu cùng tiền đều phải trả, phiếu là đơn vị ứng trước cho anh, tháng sau phải trừ bớt tương ứng bộ phận.
Hiển nhiên Hàn Quốc Bân có chút đau lòng, tuy rằng ăn khá ngon, nhưng là thật sự không rẻ.
"Làm sao vậy?" Lý Đại Nguyên hỏi. "Đắt quá." Hàn Quốc Ban cũng không gạt, thật lòng nói.
Lý Đại Nguyên nói "Dần dần cậu cũng quen thôi."
" một tháng tiền lương của em 34 đồng tiền, Ăn như vậy một tháng ăn hết luôn mười đồng tiền." Hàn Quốc Bân nói.
"Về huyện thành cậu phải đi về nhà ăn, cũng không hơn kém mất mười đồng tiền, nếu không trở về, một tháng cũng được mười lăm đồng tiền, nhưng mà anh còn có năm đồng tiền trợ cấp thức ăn." Lý Đại Nguyên nói, cũng hiểu ý tứ Hàn Quốc Bân, lúc mới bắt đầu anh ta cũng sợ đắt, bây giờ cũng đã quen.
"Có trợ cấp thức ăn?" Hàn Quốc Bân nhìn anh ta.
"Ừ, năm đồng tiền." Lý Đại Nguyên gật đầu.
Cái này làm Hàn Quốc Bân thoải mái không ít, như vậy tính ra, một tháng sẽ có 39 đồng tiền, vứt đi ăn cơm mười đồng tiền, lấy về nhà vẫn còn 29 đồng tiền.
Hàn Quốc Bân không nói gì, ăn xong rồi cùng đồng nghiệp của anh lái xe quay về.
Hai người lái xe thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Vào lúc Hàn Quốc Bân đang trên đường về nhà, Trần Nhu đang dệt khăn quàng cổ, sắc trời vẫn còn xám xịt, có thể dệt thêm một lúc nữa, đã dệt một đoạn khá dài, nhưng còn chưa xong. Đây dệt cho Quốc Bân nhà cô.
Đi qua lại nhà với huyện thành, trời lạnh như vậy, trên mặt cuốn một chiếc khăn quàng cổ là tốt nhất, nếu không nhìn anh mỗi lần về nhà kia mặt đều sắp đông lại.
Từ lúc Hàn Quốc Bân mua len sợi về bắt đầu dệt, bởi vì có bạn nhỏ Hàn Hàng, tốc độ vẫn không quá nhanh, ngoan là ngoan, nhưng vẫn phải có người dỗ.
Chờ trời tối hẳn, Trần Nhu cũng không đốt đèn, đem khăn quàng cổ cất vào rồi chuẩn bị ngủ.
Ngủ sớm dậy sớm, sáng mai dệt cũng giống nhau.
Hàn Quốc Bân và Lý Đại Nguyên hai người đêm khuya mới về đến huyện thành.
"Đi ký túc xá ngủ một đêm? ở đó có chăn." Lý Đại Nguyên hỏi.
"Không được, em về nhà" Hàn Quốc Bân liên nói.
Lý Đại Nguyên cười cười "Con cũng lớn như vậy rồi, sao cảm giác cậu cùng vợ vẫn giống như mới kết hôn xong vậy."
Anh ta cùng Hàn Quốc Bân tuổi không chênh lệch lắm, nhưng kết hôn sớm, con cũng có hai đứa, tình cảm với vợ anh ta cũng rất tốt, nhưng cũng không tốt đến mức này.
Hàn Quốc Bân cưỡi xe đạp về trong thôn, tuy rằng có mũ trên đỉnh đầu, nhưng là gió bắc kia thổi một cái sắp đông cứng người .
Chờ về tới nhà, cũng đã sau nửa đêm.
Trần Nhu bị anh gọi dậy, đèn dầu cũng chưa bật đã nhanh chóng mở cửa cho anh, lại đóng cửa kín mít mới đi châm đèn dầu hoả.
Sau đó nhìn thấy mặt tên ngốc này đã xanh trắng cả lên.
Trần Nhu suýt chút nữa mắng chửi người, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, cũng không chê phiền, Nhanh chóng đi vào bếp thổi lửa đun nước, để cho anh ngâm chân cho ấm, lại nấu một chén lớn canh gừng để anh uống hết.
"Đã trễ thế này anh còn trở về làm gì, trong thành không phải có ký túc xácó thể ở tạm thời?" Trần Nhu nhìn sắc mặt anh đã khá hơn, lúc này mới trừng anh nói.
"Anh có xe đạp mà, cũng không phải rất lạnh." Hàn Quốc Bân uống canh gừng cũng không chê cay, nhếch miệng cười nói.
Trân Nhu trừng hắn nói "Lần sau anh còn như vậy, anh xem em còn để ý đến anh không!" Ỷ vào tuổi còn trẻ, cũng không thèm quan tâm đến thân thể chính mình!
Hàn Quốc Bân nhìn thấy cô thực sự có chút tức giận, đương nhiên là nhanh chóng cúi đầu nói không dám.
Trân Nhu cũng không quá yên tâm, để anh ngâm chân, cô lại đi pha một ly thuốc cảm mạo cho anh uống xong, lúc này mới tính xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận