Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 133: Không Biết Xấu Hổ

Chương 133: Không Biết Xấu HổChương 133: Không Biết Xấu Hổ
Thật sự, trong tay Hàn Quốc Bân có không ít phiếu mua do đơn vị bọn họ cấp phát.
Phiếu mua đồ hộp loại một ở xưởng thực phẩm phụ, còn các loại phiếu mua khác cũng có không ít.
Mục đích của bà Trương tìm tới thì Hàn Quốc Bân cũng hiểu rõ, chẳng qua anh không đưa cho bà ta mà nói là mình còn gọi cả Hàn Quốc Lệ đến. Lúc cô đến nơi mới biết được mẹ chồng thế mà đến tận chỗ anh hai mình đòi đồ.
Đúng là chuyện mất mặt xấu hổ, anh hai cô cũng thật vất vả mới có được công việc này mài!
Vì thế cũng không màng bà ta là trưởng bối, trực tiếp cãi nhau một trận với bà Trương.
Cho đến lúc Hàn Quốc Bân đến, hốc mắt Hàn Quốc Lệ vẫn còn đỏ hoe.
"Không sao, mấy cái này anh không dùng đến, chị dâu cô cũng không cho anh tiêu nhiều tiền." Hàn Quốc Bân không dùng đến mấy phiếu mua này, vì thế liền đưa cho em gái.
Tuy rằng không dùng được, nhưng nếu có người muốn mua thì cũng có thể đổi, tuyệt không lãng phí.
Hàn Quốc Lệ không muốn, hổ thẹn nói "Anh hai, em bảo đảm với anh, về sau sẽ không để mẹ chồng em đến đây quấy rầy anh nữa." "Nếu em đến thì mới có thể lấy được phiếu, đổi lại là bà ta anh đương nhiên sẽ không đưa." Hàn Quốc Bân cũng không để ý nhiều.
"Anh hai cứ giữ lại để mua đồ cho chị dâu, chị ấy nhận được sẽ rất vui." Hàn Quốc Lệ nói.
"Phần của chị dâu cô anh đã cất riêng rồi, cái này cô cầm lấy đi." Hàn Quốc Bân nói, còn phiếu bố thì anh không đưa, giữ lại cho vợ mình.
Số phiếu đưa Hàn Quốc Lệ cũng không nhiều lắm, là mấy phiếu mua thực phẩm và hai phiếu thịt. Còn về phiếu lương thực thì không có bởi vì tháng trước phiếu gạo đã được ứng ra rồi.
Hàn Quốc Lệ nhận lấy phiếu rồi về nhà, đến nơi hai mắt vẫn còn đỏ.
Đối với bà Trương thì còn có thể nhẫn nhịn, nhưng đến phiên Trương Giang thì chỉ có thể nói là xui xẻo. Cả cánh tay anh ta đều bị cô véo xanh tím, làm anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Cô được đi học là do anh hai nuôi, hiện giờ kết hôn sinh con không những không giúp được anh ấy chuyện gì mà còn phải để anh giúp ngược lại. Sao cô lại không có tiền đồ như vậy?
Hàn Quốc Bân mua một ít kẹo ăn vặt rồi về nhà.
Anh cũng không giấu vợ chuyện cho Hàn Quốc Lệ may tờ phiếu lương thực. Trần Nhu cũng không nói gì, bởi vì phiếu Hàn Quốc Bân lấy về nhà đã không hề ít.
Đương nhiên anh có thể tiếp tế em gái mình, trong lòng anh cũng tự có tính toán của riêng mình rồi.
Đối với chuyện này Trần Nhu không tính toán chỉ li quá mức. Chỉ cần không vượt quá giới hạn thì người đàn ông này làm gì cô cũng sẽ không can thiệp.
Đạo vợ chồng chung sống không phải tất cả mọi việc đều muốn nắm trong tay mình mới là đúng đắn. Anh là đàn ông, ắt tự có khí độ của mình cùng cách đối nhân xử thế, cô đương nhiên phải để cho anh có không gian riêng.
"Tháng này tiêu mất hơi nhiều, đây là tiền lương còn thừa." Hàn Quốc Bân lấy tiền ra nói.
Trần Nhu đếm, khoảng hơn 27 đồng. Trừ lúc ăn cơm thì hẳn là mua một chút kẹo điểm tâm, nhưng mà những cái đó đều không thực dụng, cô cũng không thích ăn.
Thật muốn ăn đồ ăn vặt trong không gian, mùi vị ngon hơn rất nhiều.
"Lần sau anh lấy những phiếu này cho cô ba hết đi, đừng mua điểm tâm nữa." Trần Nhu nói.
Thấy Hàn Quốc Bân bất đắc dĩ, Trần Nhu nghiêm túc nói với anh: "Em nói thật đấy." Tuy anh mua ít đồ ăn vặt đi chăng nữa nhưng đó cũng là tiền, còn không bằng tích cóp cất đi để xây nhà.
"Được được được, lần sau anh sẽ giữ cho Quốc Lệ." Hàn Quốc Bân nói.
"À, anh cầm một hai phiếu về đi." Trần Nhu nghị, cô thì không dùng đến nhưng có thể lấy ve cho nhà mẹ đẻ. Nếu nhà mẹ đẻ không dùng được thì vẫn còn nhà cậu của cô.
Hàn Quốc Bân đồng ý.
Khó được một đêm Hàn Quốc Bân không cần đi làm, bộ phận anh làm có lịch nghỉ ngơi rõ ràng, một tháng được nghỉ ba ngày.
Không sai lắm thì cứ chín ngày nghỉ ngơi một lần.
Không đi làm Hàn Quốc Bân cũng không ở nhà nhàn rỗi, buổi trưa ăn cơm xong anh liền xách theo thùng gỗ và cái cuốc đi vào núi, 5 giờ mới về đến nhà. Thu hoạch cũng khá được, còn bắt thêm cả mấy con cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận