Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 134: Dính Người

Chương 134: Dính NgườiChương 134: Dính Người
"Em nấu cơm trước đi, anh mang qua cho cha mẹ một con." Hàn Quốc Bân nói.
"Vâng." Trân Nhu gật đầu.
Hàn Quốc Bân lên xe đạp sang nhà cha mẹ vợ biếu một con cá trắm cỏ to, phải nặng tâm bốn cân.
"Hôm nay được nghỉ à con?" Bà Trần rất cao hứng, hỏi.
Hàn Quốc Bân gật đầu.
"Ở lại ăn cơm rồi hãy về?" Bà Trần nói.
Hàn Quốc Bân đáp "Vợ con đang nấu ở nhà rồi, con đi về trước đây."
"Được." Bà Trần gật đầu để anh đi về.
Trừ biếu cha mẹ vợ một con, anh còn mang sang nhà cha mẹ ruột một con, dư lại mới để nhà mình ăn.
Trần Nhu đã nấu gần xong một nồi hầm thơm nức, bên trong là cá anh mới đánh về. Bên cạnh đang nướng bánh bột ngô, hòa quyện lại vô cùng thơm ngon.
Một nồi cá hầm lớn không thể ăn hết, dư lại một ít cất kỹ để ngày mai ăn cũng không thành vấn đề øì.
"Vợ à, anh muốn." Được ăn ngon, người đàn ông này bắt đầu không thành thật, muốn chơi đùa với vợ mình.
Chỉ là không muốn dùng bao cao su vướng víu kia.
Trần Nhu cự tuyệt: "Sang năm lại nói." Cô đã tính kỹ rồi, muốn đầu xuân năm sau sinh con thì nhập hạ sang năm là thời điểm tốt để mang thai.
Những lúc khác thì vẫn nên phòng tránh.
Hàn Quốc Bân không còn cách nào.
Chỉ chớp mắt tháng chạp đã qua được một nửa. Làm thịt khô chính là việc gấp lúc này của thôn, sáng sớm đã nhanh chóng giết heo.
Hàn Quốc Bân không ở nhà, Trần Nhu liền bọc bạn nhỏ Hàn Hàng kín mít, ôm trong lòng ngực, sau đó xách theo cái thùng lại đây đợi chia thịt.
"Đưa tôi đưa tôi." Chu Trân vừa thấy đã nói, ôm lấy Tiểu Hàn Hàng "Hôm nay trời lạnh, sao lại ôm con ra đây."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trần Nhu bất đắc dĩ nói "Hôm nay nó dậy sớm, để mọt mình trong phòng thì lát nữa thể nào cũng gào rát họng cho xem."
Thằng nhóc thối này rất dính người. Nếu có cô ở trong phòng thì thằng bé không cần cô ở bên mà có thể tự chơi, nhưng nếu trong phòng chí ó một mình nó thì nó nhất định không vui.
"Đầu xuân sang năm nhà chúng tôi sẽ chia nhà." Chu Trân thấp giọng nói. "Thật sao?" Trân Nhu kinh ngạc nói "Đợi lát nữa qua nhà tôi ngồi một lát."
"Được." Chu Trân đồng ý, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt.
Ngày hôm nay băng tuyết đầu trời, bên ngoài lạnh cắt da cắt thịt.
Chờ đến lượt Trần Nhu, cô vẫn như mọi lần lấy một miếng thịt mỡ, mấy cái xương sườn, xương sống với mấy chỗ xương khác. Cuối cùng lấy thêm một miếng thịt ba chỉ và một miếng tiết heo.
Trừ thịt mỡ và thịt ba chỉ ra thì những thứ khác đều không đáng tiền, vì thế cô được không ít. Nhưng cũng không có ai nói gì, năm nay công điểm hai người kiếm được không hề ít.
Nhận thịt xong, am Hàn Hàng từ trong tay Chu Trân. Cô tay xách thùng nhìn về phía bà Hàn xếp hàng phía sau cười nói "Mẹ, chúng con đi về trước đây”
Bà Hàn mở to mắt trợn trắng, không thèm để ý tới cô.
Hàn Quốc Lâm chạy nhanh đến nói "Chị dâu đi chậm một chút."
Trần Nhu gật đầu ôm con trai về nhà, cô cũng không vội vàng đi xử lý mấy miếng thịt đó, gác trên bếp rồi cùng con trai về phòng. Xem ra tiểu tử này không sợ lạnh, bộ dáng còn rất cao hứng, cười nói "con càng ngày càng chắc hơn rồi. Mau ngủ đi, mẹ con vẫn còn nhiều việc lắm đó." Trên người Hàn Hàng mặc rất am áp, còn choàng một cái áo lông nhỏ, vô cùng thoải mái.
Sức lực của thằng nhóc thối này vẫn rất tràn đầy nên mãi không ngủ, bắt mẹ nó phải chơi cùng nó hơn một giờ, lại ăn thêm một lần nữa, lúc này mới thoải mái đi tiểu rồi đi ngủ.
Trần Nhu đắp chăn cẩn thận cho nó rồi mới ra làm việc.
Thái thịt rán mỡ là công việc cô đã làm rất quen thuộc rồi. Trước khi rán mỡ cô luộc trước không ít trứng gà, múc nước ấm rửa mặt, sau đó bắt đầu rán mỡ.
Rán được rất nhiều mỡ. Lần chia thịt sau khi thu hoạch vụ thu kia Trần Nhu cũng tích trữ được tận một vại nhỏ. Cô đã hình thành thói quen, lần này cũng làm được không ít nên dự định cất đi sang năm ăn.
Thịt trong không gian của cô đã dùng bớt đi rất nhiều. Dù sao vẫn còn mang thai lần nữa, số còn lại để đó từ từ ăn mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận