Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 137: Đầu Cơ Trục Lợi

Chương 137: Đầu Cơ Trục LợiChương 137: Đầu Cơ Trục Lợi
Hàn Quốc Bân ".." Vợ anh đây là là dụ dỗ anh phạm sai lầm sao?
"Bất quá em cảm thấy nếu có lần này, những người khác trong thôn khẳng định cũng sẽ lôi kéo anh nhờ giúp đỡ, hơn nữa còn không ít." Trần Nhu còn nói thêm.
Thực sự có không ít nhà thiếu một cái nồi tốt. Nếu không phải thế thì làm sao Trần Nhu còn nhớ kỹ tình cảm với cô em chồng Hàn Quốc Lệ này đâu.
Cô ấy là do chồng Trần Nhu nuôi cho đi học, thời điểm anh kết hôn, cô ấy có thể giúp đỡ mua được một cái nồi như vậy đúng là rất có lòng rồi.
Cái nồi ấy cũng dùng rất tốt.
Chỉ là ở nơi như nông thôn, nồi vẫn đồ vật là tương đối khó mua được.
Hàn Quốc Bân lại lần nữa trầm mặc. Anh cảm thấy chính mình đã phạm sai lầm quan trọng rồi, lòng anh đã bị vợ mình dẫn dắt đến mức ngo ngoe rục rịch mất rồi.
"Quốc Bân..."
Hàn Quốc Bân không dám nghe cô nói nữa, trực tiếp xoay người ôm cô lên.
Trần Nhu ".." Đang nói chuyện mà, hành động này là sao đây.
Xong việc, Trần Nhu đã ngủ, Hàn Quốc Bân vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Để anh giúp đỡ mua nồi từ trên tỉnh về cũng không phải chuyện dễ dàng, mà kêu người trong thôn tự mình đi mua thì lại không nhất định có thể mua được, đã vậy còn tốn công. Cho nên anh kiếm một hai đồng tiền cũng không tính là quá phận đi?
Ngày hôm sau Mã Đại Phát liền sang tìm Hàn Quốc Bân nói chuyện. Đây là do vợ anh ta thúc giục tới.
Hàn Quốc Bân nói "Tôi sẽ lưu ý giúp cho, nếu như đồng nghiệp có phiếu công nghiệp, ta sẽ đổi cho anh, nhân tiện mua luô giúp anh. Nhưng nếu nhw không có, vậy thì tôi cũng không có cách nào."
Thấy anh thoải mái như vậy, Mã Đại Phát cũng rất vui vẻ, nói "Được, anh cứ xem tình hình rồi làm giúp tôi. Nếu như có, anh cứ đổi phiếu mua luôn về giúp tôi, đến lúc đó hết bao nhiêu chúng ta lại thanh toán với nhau."
Hàn Quốc Bân gật đầu đồng ý.
Anh ăn cơm ở nhà, đến giờ đi làm thì đạp xe lên huyện, hỏi Lý Đại Nguyên có phiếu công nghiệp hay không, nói hàng xóm nhà anh muốn mua một cái nồi.
Lý Đại Nguyên không có, nhưng anh ta chiêu số nhiều, rất nhanh đã giúp Hàn Quốc Bân đổi tới tay.
Hàn Quốc Bân cũng đưa tiền cho anh ta.
Sau khi trở về từ trên tỉnh, trên xe Hàn Quốc Bân đã có thêm một cái nồi. Anh suốt đêm trở ve thôn, cũng mang theo cái nồi trở về.
Ngày hôm sau Trần Nhu liền gọi Chu Trân sang nhà xem nồi.
Chu Trân vô cùng hơn hở: "Cũng may là Quốc Bân có quan hệ tốt với Đại Phát nhà tôi a!" Mới nói chuyện một lần, đi ra ngoài một chuyến đã mua được nồi - thứ khó mua nhất thời này quay vê.
Sang năm chia nhà sống riêng là có thể tự mình nổi lửa nấu nướng rồi, không còn nỗi lo về sau.
Tính cả chiếc nồi này và phiếu công nghiệp hết 25 đồng tiền, Chu Trân đặc biệt thoải mái rút tiền thanh toán.
Trần Nhu cũng mới biết được, nhà họ Mã đã chia tiền cho Chu Trân và Mã Đại Phát. Lương thực thì năm sau mới chia, đến lúc đó coi như là hia ra hoàn toàn.
Chu Trân cầm nồi nấu đi về.
Hầu như ở trong thôn không có tin tức gì là bí mật, chuyện này trong chốc lát đã lan truyền khắp nơi.
"Mã Đại Phát nhờ Quốc Bân mua giúp một cái nồi, tốn 25 đồng tiền!"
"25 đồng tiền sao? Tôi nhớ rõ lần trước mẹ chồng tôi mua nồi mất những 30 đồng!"
"Mới 30 đồng tiền, nồi nấu nhà tôi vất vả đi đổi bằng phiếu công nghiệp, tính thêm các khoản phát sinh, không sai lệch lắm là 32 đồng tiền!"
"Quốc Bân mua giúp Mã Đại Phát cái nồi sắt mới hoàn toàn mà chỉ tốn 25 đồng sao?"
"Thật sự là Quốc Bân không thu thêm của cậu ta một phân tiền sao."
"Chẳng lẽ cậu ta còn dám lấy tiền hoa hồng sao, như thế chẳng phải là đầu cơ trục lợi à?"
"Ha ha, đi rõ xa để mua cho các người một cái nồi trở về, còn bị các người nói là đầu cơ trục lợi, đúng là có năng lực nói hươu nói vượn đấy!"
"Tôi nhớ rõ Quốc Tiến và vợ câu ta giờ vẫn đang dùng ấm sành phải không? Vợ Quốc Tiến, cô đừng vội, đợi lát nữa tôi sẽ đem mấy lời đầu cơ trục lợi này của cô nói cho vợ Quốc Bân nghe!"
"Tôi... Tôi nói gì sai sao, nếu kiếm tiền từ đó thì chính là đầu cơ trục lợi." Nói dứt lời nhanh chóng lẩn đi.
"Đây là do lần trước mượn sữa không thành nên ghi hận lên người vợ Quốc Bân đây mà." Thấy cô ta đi rồi, có một thím khinh thường nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận