Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 139: Thỏa Mãn

Chương 139: Thỏa MãnChương 139: Thỏa Mãn
Hàn Quốc Bân cùng quen với anh ta, trước kia cũng là cùng chơi mà lớn. Lúc này thấy anh ta đến đây thì nói "Tháng này muốn mua thì không còn rồi. Nếu cậu muốn mua thì đợi tháng sau tôi có thể giữ cho một cái."
"Bà vợ nhà tôi nhiều lời, anh đừng trách móc. Tôi về nhất định sẽ mắng cô ta một trận!" Quốc Tiến thấy anh không so đo gì đã đồng ý, cũng rất ngượng ngùng nói.
Hàn Quốc Bân giúp mọi người trong thôn làm việc, mọi người ai cũng được lợi nhưng thiếu chút nữa bị vợ anh ta nói thành đầu cơ trục lợi, quả thật quá đáng.
"Không sao." Hàn Quốc Bân lắc đầu.
Tuy vậy sau vài lần đi xe vẫn chưa mang nồi trở về. Mãi cho đến trước lúc nghỉ năm mới anh mới mang theo một cái nồi sắt trở về, cũng vẫn giá 25 đồng tiền như cũ.
Hai lần kiếm được sáu đồng tiền Hàn Quốc Bân đều đưa hết cho Trần Nhu, nói là tiền thưởng.
Trân Nhu cũng không hỏi nhiều, anh đưa bao nhiêu cô đều cất đi hết.
Chỉ hớp mắt đã đến ngày 28, trong thôn đã bắt đầu có hương vị năm mới.
Thấy có vẻ hôm nay tuyết không rơi, nghỉ đông Hàn Quốc Bân tiếp tục đi vớt cá. Vì buổi trưa không trở về nên trực tiếp mang theo bánh bột ngô để ăn trưa.
Thời gian một ngày anh bắt được bảy tám con cá lớn.
Tặng Trần gia hai con, nhà ông bà Hàn cũng tặng hai con.
"Anh hiện giờ giúp đỡ người trong thôn mua nồi mà không thấy được nồi nấu trong nhà này hỏng thành như vậy, cha mẹ anh vẫn còn phải dùng cái nồi cũ!" Bà Hàn nói.
Hàn Quốc Lâm đã cho con về nhà. Sắp ăn tết còn không lý do mà ở trong cha vợ, vậy còn không phải bị nói là ở rể sao.
Cho nên hôm nay cậu ta ở nhà, thấy ánh mắt của anh hai mình, tức khắc quy sang nói với mẹ: "Mẹ, nếu nồi nấu trong nhà không thể dùng nữa thì để con đi mual”
Nồi trong nhà vẫn còn tốt, làm gì có chuyện không thể dùng được.
"Gọi cả anh cả, một cái nồi bao nhiêu tiền, đến lúc đó ba nhà chia đều." Hàn Quốc Bân lúc này mới nói.
Bà Hàn đương nhiên vẫn hạch hoe "Anh hiện giờ kiếm việc lương cao như vậy mà không nghĩ tới hiếu kính tôi cùng cha anh một cái nồi?"
"Chia đều đi, mẹ muốn mua kiểu gì cũng được, đến lúc đó bảo chú ba đến nhà nói với con một tiếng." Hàn Quốc Bân nói xong lập tức đi về. Anh hai vừa đi, Hàn Quốc Lâm liền bất đắc dĩ nói với bà Hàn: "Mẹ đừng cư xử như vậy, anh hai rất hiếu thuận với cha mẹ mà."
"Hiếu thuận cái gì, từ sau khi nó cưới vợ, trong mắt đâu còn có cha mẹ đâu!" Bà Hàn hừ lạnh nói.
"Cá này không phải là anh mang đến hiếu kính sao?" Hàn Quốc Lâm nói.
"Một năm cũng chỉ mang được mấy con cá sang đây, tốn bao nhiêu gạo nuôi nó lớn như vậy!" Bà Hàn vẫn tức giận bất bình.
Nhưng bà ta đã quên mất, từ khi 6 tuổi Hàn Quốc Bân đã theo người lớn xuống đồng làm việc kiếm ăn.
Mười ba tuổi đã được tính là nửa sức lao động trong nhà.
Sau này lớn rôi thì càng không cần phải nói, đúng là không uổng công bà ta nuôi dưỡng.
Nhưng lòng người chính là như vậy. Bỏ qua mọi sự cố gắng của người khác mà chỉ chú ý đến sự trả giá của mình.
Hàn Quốc Bân cũng không đem lời trách móc của bà Hàn nói cho vợ nghe, cũng không phải là việc to tát gì.
Người làm con không thể nào so đo quá nhiều với cha mẹ, cho dù mình có lý, nhưng nếu đã so đo thì lập tức không có lý nữa rồi.
Trong nhà, Trần Nhu đang ủ bột. Hôm nay mất thời gian ủ bột vì thế cơm chiêu ăn rất đơn giản. Hấp khoai lang ăn sau đó hai người lên giường đắp chăn.
Buổi sáng hôm sau Trần Nhu liền bắt đầu hấp màn thầu, Hàn Quốc Bân thì ở trong phòng chơi cùng bạn nhỏ Hàn Hàng. Đứa nhỏ đã được sáu tháng rồi, đã ngồi được, còn ngồi rất vững.
Nói chung vẫn là nhờ Trần Nhu cũng cấp dưỡng dinh đầy đủ.
Thời này có rất nhiều đứa trẻ vì dinh dưỡng không đầy đủ mà phát triển rất chậm, bảy tám tháng mới có thể ngồi thì không ít, còn sáu tháng đã ngôi được vững chắc thì được xem như rất nhanh rồi.
Hàn Quốc Bân chơi với Hàng Hàng trên giường đất, nghe tiếng cười của con trai, trong lòng anh vô cùng mềm mại.
Ăn Tết năm ngoái, anh chú trọng lắm, vì đó là năm đầu tiên anh có một gia đình nhỏ.
Năm nay là năm thứ hai, trong nhà có thêm một đứa con trai, trong lòng Hàn Quốc Bân mỹ mãn vô cùng.
Anh cảm thấy cuộc đời mình thật sự đang rất hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận