Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 141: Cơm Tết Gia Đình

Chương 141: Cơm Tết Gia ĐìnhChương 141: Cơm Tết Gia Đình
Trân Nhu cười khách khí hai câu, cho người ta xem qua, sau đó mới cùng Hàn Quốc Bân bế bạn nhỏ Hàn Hàng sang nhà cha mẹ chồng.
Hàn đại ca và Hàn đại tẩu đến chậm một bước, nhưng cũng chỉ là chân trước chân sau.
Có giáo huấn của năm ngoái, Hàn đại tẩu năm nay miễn cưỡng bưng hai món ăn tử tế sang đây. Năm ngoái còn chạy sang thương lượng với Trần Nhu, năm nay oán khí tận trời nên chưa thèm bước chân sang một lần.
Đương nhiên Trần Nhu cũng không cần chị ta tới.
"Tuy rằng hiện giờ nhà chú ba và nhà con cuộc sống trôi qua không ra sao, nhưng nhất định vẫn sẽ hiếu kính với cha mẹ, tất cả thịt trong nhà đều ở trong hai món ăn trước mặt đây rồi!" Hàn đại tẩu nói chuyện, đặc biệt cường điệu hai chữ 'tất cả' này.
Bà Hàn thì lại không thèm khách khí với chị ta: "Vậy đợi lát nữa cô liên ăn mình củ cải thôi, một miếng thịt cũng đừng đụng đến!" Mang theo mấy cái miệng đến đây, còn có mặt mũi nói chuyện hiếu kính với bà ta à?
Chẳng qua nói đến hiếu kính, bà Hàn liền nhìn về phía Trần Nhu: "Vợ thằng hai, thằng hai mỗi tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng nhẽ hai người các cô lại không nghĩ hiếu kính một ít?"
"Mẹ, tết nhất, mẹ cũng đừng tự tìm khó chịu cho mình." Trần Nhu nói, nhìn về phía Tống Hiểu Ngọc: "Em dâu giúp chị dọn đồ ăn ra đi, thời gian không còn sớm nữa, mau dọn bàn để ăn thôi."
Tống Hiểu Ngọc cười nói: "Quốc Lâm tuy rằng lương không có nhiều, nhưng mà biết cha thích uống rượu, hai ngày trước đã đi mua về rồi."
Hàn đại tẩu đứng xem kịch vui, vợ chú ba đây là nói mát chú hai kiếm được tiền mà không biết hiếu kính hai ông bà đây mà.
"Đó là việc chú ba nên làm. Thời điểm chú áy kết hôn có nhà mới, có xe đạp có đồng hồ. Nếu như không biết hiếu kính cha mẹ thì có khác gì bạch nhãn lang đâu?" Trần Nhu hỏi ngược lại.
Tống Hiểu Ngọc ngay lâp tức câm nín không nói ra lời.
"Không phải tôi nói thím ba đâu, tuy rằng biết năm nay thím sinh cháu trai, càn dùng không ít vải dệt, nhưng trẻ con cần gì dùng nhiều vải đáng giá như vậy? Đều là phụng dưỡng, tôi thấy trên người cha mẹ đều là quần áo cũ, tiền lương với phiếu mua hàng tháng của thím sao không thấy mua lấy một bộ cho cha mẹ? Cha mẹ đúng là đã phí công nuôi dưỡng rồi!" Trần Nhu tiếp tục nói.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Nói như vậy mà nghe được à, cái gì mà phí công nuôi dưỡng? Vợ thằng ba vẫn đi làm đều đặn!" Bà Hàn giúp đỡ con dâu út nói chuyện.
"Chẳng lẽ không phải phí công nuôi dưỡng sao, chẳng lẽ là em dâu đưa hết tiền lương hàng tháng để cho mẹ giữ hộ?" Trần Nhu nhìn Tống Hiểu Ngọc.
Tống Hiểu Ngọc nên trả lời như thế nào?
"Hóa ra tiền lương của em dâu không nộp lên cho mẹ, vậy thì thím hai nói không sai đâu." Hàn đại tẩu sửng sốt một chút, lập tức không sợ lớn chuyện mà xen vào.
"Chị đừng thêm phiền, nhân lúc còn sớm đem đồ ăn đi hâm nóng, chuẩn bị ăn cơm đi." Trần Nhu nhàn nhạt nói.
"Đúng, thời gian không còn sớm, mau hâm nóng đồ ăn thôi." Tống Hiểu Ngọc khóe miệng giật giật, cũng nhanh miệng nói.
"Tôi cũng chỉ muốn lẩm bẩm hai câu mà thôi. Nếu cha mẹ ở cùng chú thím thì đó chính là ở cả đời, không có đạo lý nửa đường lại đổi người. Chú thím phải hiếu thuận, còn hai nhà chúng tôi cũng nhất định không thiếu một phần." Trần Nhu nói với cô ta.
"Chị dâu nói đúng." Tống Hiểu Ngọc sắc mặt cứng đờ đáp.
Trần Nhu lúc này mới buông tha cho cô ta. Còn bà Hàn có ý muốn giúp con dâu út nói chuyện, lại bị câu nói của hai đứa con dâu lớn chặn lại: Chẳng lẽ vợ chú ba không ăn cơm trắng sao đánh ngược trở lại.
Bà Hàn rất muốn lớn tiếng nói một tiếng bà vui, nhưng bị con dâu út kéo góc áo vì vậy cũng đành thôi.
Hàn đại tẩu nhìn tháy mẹ chồng lợi hại và người em dâu thứ ba tiểu lý tàng đao* đều bị vợ chú hai nắm đúng bảy tấc không phản bác được một câu, tuy rằng cũng không quen nhìn Trần Nhu đắc ý như vậy, nhưng một màn này vẫn khiến trong lòng chị ta sảng khoái.
*nụ cười giấu dao
Vì thế lúc ăn cơm liền ăn rất nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận