Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 142: Đưa Tiền

Chương 142: Đưa TiềnChương 142: Đưa Tiền
Bà Hàn nhìn mà mí mắt dựng lên, nói: "Bộ dáng này sợ là đã dành bụng mấy ngày để chờ hôm nay sang đây ăn một chầu này đi. Mang được hai món sang đây nói là hiếu kính cha mẹ nó, tôi thấy hiếu kính trên miệng của các người cũng không khác gì quỷ đói đầu thai!"
"Mẹ không thể nói như thế được. Rốt cuộc một năm nay tiền lương trong nhà toàn bộ nằm trong thím ba, ăn uống tiêu dùng tất cả đều ở trong nhà cũng không thấy mẹ nói nửa câu, con bưng hai món ăn sang đây thì lại bị mẹ nói thành quỷ chết đói đầu thai?" Hàn đại tẩu cũng không khách khí đáp trả.
Tết nhất, ai sẽ vui khi bị nói thành quỷ chết đói đầu thai, như vậy sẽ bị đen đủi cả năm!
Tống Hiểu Ngọc không nhịn nổi nữa: "Em và Quốc Lâm nhà em kiếm công điểm cùng lương thực!"
"Ai da, thím cũng đừng nói như thế, lừa người sao được. Chú ba là ghi điểm viên kiêm kế toán, mỗi ngày công điểm được không ít nhưng chắc chắn không đủ cho hai người lớn như chú thím ăn uống tiêu dùng để có sắc mặt tốt như thế được. Suy cho cùng hộ khẩu của thím là trên huyện, ngay phần lương thực đầu người cơ bản cũng không có, sau này còn thêm cháu trai lớn lên từng ngày, tôi sợ cha mẹ còn phải trợ cấp thêm cho chú thím đó." Hàn đại tẩu nói. "Cô không ngồi yên ăn cơm được à?" Hàn đại ca nhịn không được quát chị ta.
Hai vợ chồng già trợ cấp cho nhà chú ba, hai nhà còn lại đều nhìn thấu nhưng không nói toạc ra. Tết nhất đến mà không thể ngừng được à?
"Vừa rồi không phải là tôi đang yên lành ăn cơm sao, con không phải do mẹ chê tôi nhiều, lúc này tôi mới ý kiến lại hai câu? Thím ba ăn trong nhà một ăn không trả tiền, tôi làm sao lại không thể nói hai câu!" Hàn đại tẩu nói.
"Về sau mỗi tháng em sẽ gửi mẹ ba đồng tiền, chị đã vừa lòng chưa?" Tống Hiểu Ngọc nhìn chằm chằm chị ta nói.
"Thím hỏi tôi làm gì, tiền lại không phải cho tôi, thím phải hỏi mẹ chứ." Hàn đại tẩu nói.
"Vợ Quốc Lâm trợ cấp ba đồng tiền, vậy thằng hai, anh định gửi vợ chồng chúng tôi bao nhiêu?" Bà Hàn liền nhìn về phía Hàn Quốc Bân.
Mãi cho đến giờ, trong lòng bà Hàn vẫn còn tâm tâm niệm niệm đến tiền lương của Hàn Quốc Bân. Chỉ cần nghĩ đến số tiền lương lớn đó còn chưa vào túi mình là nửa đêm bà ta đã trằn trọc không yên.
Hàn Quốc Bân vẻ mặt không chút biểu tình: "Tiền thím ba gửi mẹ không phải là sinh hoạt phí sao?”
"Nhà chúng con cũng không ăn gạo của cha mẹ." Trần Nhu cười nói.
"Mẹ, Hiểu Ngọc gửi mẹ sinh hoạt phí, anh hai đương nhiên không cân." Hàn Quốc Lâm biết không thể không lên tiếng, vội nói.
Bà Hàn vẫn còn định nói tiếp thì nghe ông Hàn trầm giọng nói: "Được rồi, đều ăn cơm đi. Đang tết nhất mà ăn một bữa cơm cũng không yên!"
Tống Hiểu Ngọc bởi vì về sau mỗi tháng phải giao ra ba đồng tiền sinh hoạt phí thì chỉ thấy lòng đau như cắt, không nuốt troi thêm được miếng nào.
Trong lòng lại tức Hàn đại tẩu.
Nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô ta còn lời gì chống chế được nữa?
Ăn cơm xong ngay lập tức đi vào nhà đi cầm ba đồng tiền ra đưa cho bà Hàn, ngoài ra, cô ta còn không tiếc hạ vốn gốc biếu ông bà Hàn mỗi người một đồng tiền.
"Đại tẩu nhị tẩu, nhà em biếu cha mẹ một người một đồng tiền, đây là tiên em thân làm con dâu hiếu kính. Hai nhà có phải cũng nên hiếu kính chút không?" Tống Hiểu Ngọc đưa tiền xong liền nhìn về phía hai người hỏi.
"Thím mỗi tháng đều có lương, thím nói biếu là có thể biếu được luôn. Chúng tôi một năm cũng không thể thu vào được bao nhiêu, hỏi tôi cấp thế nào? Có thể so sánh được với thím sao?" Hàn đại tẩu nói.
Trần Nhu cũng không nghĩ sẽ đưa tiền cho ông bà Hàn: "Nếu lúc này trong nhà điều kiện tốt thì nhất định sẽ không thiếu so với thím. Nhưng vừa rồi Quốc Bân mới mua chiếc xe đạp, vẫn là do ứng trước của cơ quan, vì vậy tháng đó đi làm cũng không được một đồng nào, trong nhà thật sự không lấy nổi ra tiền."
Cho nên nói hiếu kính là không thể.
"Hai chị đây là không định gửi tiên cho cha mẹ sao?" Tống Hiểu Ngọc đã sắp duy trì không được nụ cười trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận