Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 143: Kinh Ngạc Không Thôi

Chương 143: Kinh Ngạc Không ThôiChương 143: Kinh Ngạc Không Thôi
Cô ta lấy ra ba đồng tiền vốn đã đủ đau lòng, nhưng lại không định để cho hai người chị dâu trải qua thoải mái, cho nên mới lấy thêm ra hai đồng tiền nữa, tổng cộng là năm đồng tiền.
Không khác gì là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại 800.
Thế mà hai người họ lại không định chu cấp tiền.
"Lấy không ra, đợi đến lúc có lại nói sau." Hàn đại tẩu xua tay nói.
"Lại nói tiếp vẫn là em dâu có hiếu, khó trách mẹ lại thương như vậy. Rốt cuộc là do có lương của riêng mình cho nên mới ra tay hào phóng như vậy." Trần Nhu nói.
"Đúng vậy, nếu tôi có tiền lương thì mỗi năm ăn tết nhất đinh gửi cha mẹ hai đồng tiền để hiếu kính!" Hàn đại tẩu trong miệng như ngậm pháo, trái phải đều cắn chặt lấy công việc, không nói sang chuyện khác.
"Vẫn là công việc này của Quốc Bân phí tiền, tiền mua một chiếc xe đạp kia đến lúc nào mới có thể trả hết đây?" Trần Nhu cũng nói.
Hai người mỗi người một câu, nhưng rất hiển nhiên là một phân tiền cũng không có.
Chờ tan tiệc ai vê nhà nấy, Tống Hiểu Ngọc về phòng thiếu chút nữa khóc không ra tiếng, hôm nay cô ta lại tổn thất những năm đồng tiền!
Một tháng tiền lương của cô ta mới được bao nhiêu al
Hơn nữa muốn mệnh chính là sau này mỗi tháng đều phải cấp ba đồng tiền sinh hoạt phí, Tống Hiểu Ngọc cảm thấy hận Hàn đại tẩu muốn chết.
Đương nhiên là cô ta cũng bực Trần Nhu, giả vờ quá giỏi. Cô ta đã nhờ người trong huyện đi hỏi thăm, công việc tài xế kia kiếm 'lậu' rất phong phú, một tháng tuyệt đối không dưới 25 đồng tiền, còn tới đây khóc lóc than nghèo cái gì.
Hàn Quốc Lâm về phòng liền nhìn thấy cô ta ngồi ở chỗ kia giận dỗi, cậu ta liền lấy năm đồng tiền từ trong túi ra nói: "Mẹ kêu anh cầm ve trả cho em đây."
Tống Hiểu Ngọc ngây ra một lúc, nói: "Là sao?"
"Mẹ nói không cần sinh hoạt phí của em, cha mẹ vẫn còn làm việc được, tiền của em em cứ giữ lấy." Hàn Quốc Lâm nói.
Tất nhiên, trong lòng Tống Hiểu Ngọc muốn cầm tiền nhưng ngoài mặt chỉ có thể nói: "Đều đã đưa cho cha mẹ rồi, sao có thể cầm lại được? Anh mau mang sang cho mẹ, nói đó là sinh hoạt phí em gửi, để xem sau này hai người chị dâu kia còn có thể lấy việc này ra nói em nữa không!"
Trong lòng cũng có chút hối hận, sớm biết thế thì đã không nhớ thương đến tiền lương của nhị phòng cho rồi, bằng không cũng sẽ không bị Trần Nhu lôi chuyện cô ta ăn cơm trắng ra nói. Hiện giờ không đưa thì thật không thể nào nói nổi.
Chẳng lẽ muốn cô ta bị cả thôn đâm cột sống hay sao?
"Thật sự trả cho mẹ sao?" Hàn Quốc Lâm chan chờ nói.
"Trải" Tống Hiểu Ngọc cắn răng nói.
Hàn Quốc Lâm liền cầm tiền quay lại trả cho mẹ anh ta bà Hàn cầm tiền liền nói: "Trở về nói với vợ con tiền này mẹ nhận. Sau này mẹ và cha con ở cùng hai đứa, tiền của chúng ta cũng là của các conl"
Hàn Quốc Lâm cười nói: "Mẹ không nên nói thế, tiền đã gửi mẹ thì là tiền của mẹ, mẹ muối tiêu gì mua gi thì cứ tiêu."
"Mẹ cũng đã từng này tuổi rồi, còn tốn tiên làm gì? Các con hiếu kính mẹ biết, tiền này mẹ giữ cho hai đứa, cũng để cho hai người chị dâu con im miệng!" Bà Hàn hừ một tiếng.
Hàn Quốc Lâm cũng chuyển lời lại cho vợ, Tống Hiểu Ngọc nghe xong cục tức trước ngực mới xuôi đi không ít.
Cô ta biết mẹ chồng thiên vị nhà mình, về sau tiền đều là của nhà cô ta, đúng là không sai!
Đêm nay không chỉ không có hại, còn ăn được không ít mà về, cũng làm vợ chú ba nhỏ máu, không cần phải hỏi cũng biết tâm trạng của Hàn đại tau tốt như thế nào. Đến khi về nhà lập tức chị ta liền đi ra ngoài khoe chiến tích với người khác.
Chuyện nói tự nhiên chính là người em dâu Tống Hiểu Ngọc này từ sau khi gả đến đây thế nhưng lại không bỏ ra một đồng tiên sinh hoạt trong nhà, ỷ lại cho hai ông bà già nuôi sống.
Mãi cho đến đêm nay bị vợ chú hai chọc thủng mới chịu cấp sinh hoạt phí, lúc này bọn họ mới chịu bỏ tiền ra.
Tim tức này khiến mọi người trong thôn kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận