Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 145: Thăm Cha Mẹ Vợ

Chương 145: Thăm Cha Mẹ VợChương 145: Thăm Cha Mẹ Vợ
Có được những lời này của anh, đại đội trưởng rất vui mừng, tuy rằng không biết có thể xin được hay không, nhưng tóm lại vẫn có người nói giúp không phải sao?
Đến lúc Hàn Quốc Bân về nhà, khách trong nhà cũng đã về hết
Trần Nhu đã thu dọn sạch sẽ trong nhà, còn mở hết cửa sổ ra, nhìn thấy anh trở về nói luôn: "Em vừa nhận cho anh hai cái đơn, năm sau nếu có phiếu công nghiệp, anh lấy nồi mang về đây äi."
Hàn Quốc Bân luôn có cảm giác vợ anh đã biết được chuyện gì, nhưng cũng không hỏi kỹ, chỉ gật đầu.
Hai vợ chồng liếc nhau một cái, nhìn qua rất có thâm ý sâu xa.
Ngày hôm sau là mùng Hai tết, là ngày con rể đến thăm nhà vợ.
Hai vợ chồng lại bám giường, mãi cho đến 9 giờ mới đi đến nhà họ Trần, lúc hai vợ chồng đến đây cũng vừa vặn gặp hai vợ chồng An Đại Bang với chị tư mang theo hai nhóc sinh đôi trở về.
"Các em canh chuẩn thời gian ghê ha, bọn chị ở xa lại đây cũng không muộn hơn mấy đứa." chị tư nói
" Chị tư, anh rể tư." Trần Nhu cười to. "Đây là Quốc Bân." Chị tư giới thiệu Hàn Quốc Bân cho An Đại Bang.
Chào hỏi lẫn nhau xong cùng nhau mang theo con vào nhà, Mẹ Trần cũng đang chờ, nghe được âm thanh mới ra ngoài, nhìn thấy hai đứa con gái cùng còn rể ôm cháu ngoại vào nhà, lập tức đầy mặt tươi cười.
"Mẹ cũng đoán các con sắp đến, mau vào trong phòng, đốt giường đất rồi, chờ các con thôi." Mẹ Trần vui vẻ nói.
Cha Trần cũng từ trong phòng ra ngoài.
"Đây là ông ngoại, gọi ông nhanh nào." Chị tư mới vừa dạy hai đứa con chào bà ngoại xong quay ra lại bắt đầu dạy gọi ông ngoại.
Hai đứa con trai sinh đôi lớn lên rất tốt, mấu chốt là còn giống, chính là làm cho người ta thích, bằng không mẹ chồng chị tư làm sao lại vì chuyện này mà coi trọng chị ta hơn cơ chứ.
Không thiếu mở hộp mứt cho hai đứa cháu trai ăn.
Đứa lớn kêu An Văn, đứa nhỏ kêu An Võ, một lần sinh ra hai đứa văn võ song toàn, nghe thôi cũng thấy vui mừng.
Chị tư được gả vào thời điểm cuối năm, đến năm thứ hai liền sinh cặp song sinh này, chị ấy gả sớm cho nên hai đứa con cũng sắp bốn tuổi, tất nhiên là đều đã biết nói.
Hai anh em này bướng bỉnh vô cùng, nhưng nghe mẹ mình nói xong, hai bé vẫn lớn tiếng gọi to chào hỏi ông ngoại.
Cha Trần cười gật đầu, sau đó cho mỗi đứa một mao tiền!
Thế mà lại khiến cho hai anh em văn võ vui mừng sắp hỏng luôn rồi.
Bạn nhỏ Hàn Hàng còn chưa biết nói, nhưng cũng là quỷ tinh, nhìn thấy ông ngoại bé cho hai cái anh trai mà chưa cho bé, liền với qua phía ông ngoại bé.
"Ai da, đây là muốn tiền mừng tuổi của ông ngoại con đây mà?" Chị tư cười nói.
"Cũng có phần của cháu." Cha Trần cũng cười, xong cũng cho cháu ngoại nhỏ một mao tiền.
Tiểu Hàn Hàng giống như nhận biết tiền, liền cầm chắc trong tay, bác tư bé dỗ bé muốn lấy đi nhưng bé cũng không cho mà đưa cho mẹ bé.
"Bé tí như vậy mà đã biết bênh vực mẹ mình rồi, ắt hẳn lớn lên chính là một đứa con hiếu thuận đây." Chị tư cười nói.
"Về sau trưởng thành liền phải học tập hai anh trai của nó." Trần Nhu cười nói.
"Học theo hai đứa nhà chị thì em phải suốt ruột nhiều đấy, ngày thường cũng không thiếu cho hai đứa nó ăn, nhưng em xem hai đứa nó, gầy như con khỉ, trèo cây bắt tổ chim, xuống mương thọc 6 rắn, chưa có gì là không làm cả, vừa rửa ráy sạch sẽ xong một lúc sau không thấy, đã bị đánh về nguyên hình." Chị tư nói.
Nói đến đề tài bọn trẻ, vậy đúng thật là ba ngày ba đêm cũng nói không xong.
An Đại Bang cùng Hàn Quốc Bân còn có Cha Trần vào nhà sau cho tới năm trước thu hoạch.
Trên thực tế mấy năm gần đây thu hoạch đều xem như không tồi, Cha Trần gọi Hàn Quốc Bân nói: "Sang năm nếu là phân lương theo đầu người, người trong thôn sợ sẽ có không ít ý kiến."
Một mảnh khu vực này đều chia lương theo một quy tắc, người bảy lao ba.
Người bảy lao tam chính là đầu người chiếm phân lương bảy phần, lao động công điểm chiếm ba phần, đó là nói chỉ cần là người trong thôn, mặc dù là không làm việc, kỳ thật vẫn sẽ là mỗi người được một đầu lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận