Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 152: Đầu Cơ Trục Lợi

Chương 152: Đầu Cơ Trục LợiChương 152: Đầu Cơ Trục Lợi
Cơm chiều cũng không dám trở về ăn mà lại chạy sang bên này ăn.
Đại khái ăn đến ngon miệng, còn nói muốn là con trai cho thím hai bé, còn ngủ qua đêm ở trong nhà bên này.
Ngày hôm sau cơm sáng cũng ở bên này ăn, Trần Nhu dỗ bé nói để bé trông em, đến lúc cô về sẽ làm món ăn ngon cho bé.
Thiết Đản lúc trước nếm được ngon ngọt, nhưng mà Trần Nhu chân trước mới đi ra cửa tìm Chu Trân lấy lưỡi hái.
Trong nhà Chu Trân có đá mài dao, cô cầm lưỡi hái qua đó để Mã Đại Phát giúp mài lại cho sắc.
Sau lưng lúc này mới trở về, đã không nhìn thấy bóng dáng Thiết Đản đâu, mà bạn nhỏ Hàn Hàng lại ở một mình trong ổ gào khóc.
Trán hồng hồng, nhất định là bò qua ổ ngỗng, bị ngỗng mổ.
Thiết Đản buổi trưa mới trở về, bị mấy nhóc con khác trong thôn rủ đi đào tổ chim.
Cứ như vậy, Trần Nhu yên tâm đến mức nào mà dám đem bạn nhỏ Hàn Hàng giao cho bé a?
Mau chốt là nhóc con này còn muốn ăn keol
Trần Nhu cho bé hai viên rồi tống cổ nhóc về nhà, để Hàn đại tẩu tự mình dạy bảo đi thôi. Cho nên con trai vẫn đưa về nhà mẹ de đi, mỗi ngày cô đưa qua nhà mẹ đẻ đều làm một món ăn bổ dưỡng khác nhau để cho con trai ăn không bị ngán, cho bé no bụng không thèm sữa, chỉ là trẻ con luôn luôn nghiện sữa, Trần Nhu cũng không cố gắng cho bé cai sữa.
Ban đêm cô lại ôm con về nhà, bé muốn ăn thì Trần Nhu cũng sẽ cho ăn một chút, dan dần, cho đến gần đây bé cũng không quá nhớ thương sữa mẹ.
Trần Nhu đưa qua nhà mẹ đẻ chút trứng gà, để cất riêng cho nhóc con sang đó ăn, còn có chút cháo cô chuẩn bị riêng, để nhờ mẹ cô bón cho bé ăn.
Hàn Quốc Bân ngày hôm sau ăn cơm sáng mà vợ anh làm, rồi đi ra ruộng làm luôn.
Trân Nhu bón cho bạn nhỏ Hàn Hàng ăn no xong, sau đó đưa bé sang nhà bà ngoại.
Hiện tại càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng thông minh, biết mẹ bé phải đi làm cho nên khi bé bị bà ngoại ôm, còn dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn mẹ mình.
Trường hợp này mỗi lần ôm đến đây đều diễn ra một lần.
Mẹ Trần liền cười nói: "Bà ngoại chưa bao giờ bạc đãi con, sao vẫn không thân với bà ngoại."
"Nếu không thân, đến ôm nó cũng không cho ôm đâu." Trần Nhu cười nói.
"Con đi nhanh đi, Hàng Hàng ở bên này con không cân bận tâm." Mẹ Trân nói.
Trần Nhu gật đầu, cũng chưa nói việc mang thai với mẹ cô, chờ một thời gian nữa xác định rồi nói sau.
Để lại con trai nhà mẹ đẻ xong thì Trần Nhu cũng đi làm việc.
Nhiệm vụ của cô cũng không phải quá nặng, chủ yếu chính là làm cỏ, lúc này ruộng cỏ lớn lên rất nhanh, nếu không dọn sạch sẽ, vậy thì sẽ hấp thu chất dinh dưỡng của đất.
Trân Nhu bị phân đến chỗ chị dâu Hàn làm việc.
Chị dâu Hàn tuy rằng ghen tị với cuộc sống của cô em dâu này, nhưng hôm nay ghen ghét cũng vô dụng, lúc làm việc cũng nói: " Mấy ngày nay chị nhìn trời chắc cũng sắp mưa, đến lúc đó trong núi nhiều nấm, em có muốn cùng nhau lên núi hái không?"
Trần Nhu nói: "Chị dâu muốn đi sao?"
" Như vậy khẳng định muốn đi." chị dâu Hàn nói.
"Vậy đến lúc đó đi." Trần Nhu cũng nói.
Hàn đại tẩu nhìn những người khác, dịch qua bên này nhỏ giọng nói: " Em chú ở bộ vận chuyển làm việc, chẳng lẽ liền không có phương pháp gì ?"
"Phương pháp gì?" Trần Nhu mặt không hiểu nhìn chị ta.
"Những cái nấm đó đều là thứ tốt, em đã nghe nói về món ăn hoang dã mới lạ chưa? Nói chỗ đó có món ăn mới lạ chính là nói về nấm đấy!" Chị dâu Hàn nói.
"Việc này em thật sự không biết." Trần Nhu nói.
"Chúng ta là người nhà quê đều phải dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, những cây nấm đó chỉ cần trời mưa là có thể lên núi đào, không phải quá quý giá, nhưng mà em không biết chứ người thành phố rất thích ăn mấy loại nấm này đấy." Chị dâu Hàn nói.
Trần Nhu lập tức lắc đầu: "Chị dâu, chị bỏ suy nghĩ đó đi, đó chính là đầu cơ trục lợi, Quốc Bân nhà em công việc đứng đắn, không làm những việc này."
Cô cũng không phải nghèo đến mức điên rồi, nếu thực sự có tính toán, nhà mẹ đẻ cô nhiều người tin cậy được như vậy, làm sao lại tìm người miệng rộng như chị dâu Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận