Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 153: Be Con Dang Yeu

Chuong 153: Be Con Dang YeuChuong 153: Be Con Dang Yeu
Ví như chuyện của Tống Hiểu Ngọc, hiện giờ đã truyền khắp nơi trong thôn khiến mọi người đều biết, tất cả đều là công lao của chị dâu Hàn.
Trước kia, Trần Nhu đều là căn cứ theo nguyên tắc việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài mà làm việc, đóng cửa lại âm ỹ như thế nào đều được, nhưng là cửa đang mở thì không được ầm y nữa.
Trong nhà ầm ỹ như vậy thì người ngoài thấy sẽ có suy nghĩ thế nào?
Lần trước 50 đồng tiền đó mà làm ầm ỹ thật lớn, đó là hai vợ chồng già thật sự quá đáng quá rồi, cô ầm ÿ đến bên nhà cũ bên kia trong lòng có tính toán.
Những thời điểm khác cô còn ầm ð nữa sao.
Chị dâu Hàn thân là dâu cả của nhà họ Hàn, Trần Nhu không thích cái miệng của chị ta.
Ngẫu nhiên nói lộ ra một câu, vậy Quốc Bân nhà cô không phải sẽ bị chịu ảnh hưởng sao?
Chị dâu hàn cũng không biết mình bởi vì miệng rộng mà bị người em dâu này nhìn như vậy, nhưng mà chị ta thật muốn thuyết phục Trần Nhu.
"Chính là để chú hai đưa chút (*) sơn trân vào thành đổi chút lương thực với đồng nghiệp của chú ấy mà thôi, lại không phải việc gì to tát lắm, em sợ như vậy làm gì?”Chị dâu Hàn nói. (#) Sơn trân hải vị: Chỉ sự cao sang của những người giàu có thích ăn những món ăn mới lạ, hấp dẫn, quý hiếm.
Trần Nhu nói: "Bắt được người đầu cơ trục lợi sẽ bị nhốt lại, trong nhà em cũng chỉ dựa vào Quốc Bân làm trụ cột, em sẽ không mạo hiểm."
Hàn đại tẩu trong lòng mắng một câu nhát như chuột, nhưng thật đúng là chị ta cảm thấy đáng tiếc vô cùng, ban đầu chị ta còn muốn theo sau nhặt được một ít đồ tốt, không nghĩ tới cái người chị em dâu này thế nhưng lại không làm.
Trần Nhu không phải không làm, trong lòng đã tính toán xong rồi, hiện giờ Quốc Bân nhà cô làm việc này thật ra cũng rất tiện, mà ở nông thôn cũng đúng là không thiếu nấm.
Cô có thể hỏi Quốc Bân nhà cô một chút, nếu người thành phố muốn, vậy thì cô có thể để cho nhà mẹ đẻ bên kia đi hái?
So sánh với chị dâu Hàn, nhà mẹ đẻ bên kia mới làm cô yên tâm.
Trần Nhu phi thường lưu loát mà đem công việc của mình làm tốt, sau đó tan làm đầu tiên về nhà nấu cơm.
Buổi trưa cô xào bừa một đĩa tỏi mạt cải thìa, dùng mỡ heo xào, không dùng bao nhiêu mỡ heo, nhưng hiển nhiên cũng có một chút đồ mặn.
Còn có bát canh trứng.
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà cô đã chuẩn bị xong hết, từ trong phòng lấy ra tới cùng cùng lại đường sẽ, lúc này mới đặt nồi bắt đầu nấu.
Hàn Quốc Bân 12 giờ trở vê.
Trần Nhu đón anh ăn cơm.
Màn thầu bột bắp ăn kèm đại bàn tỏi mạt cải thìa, lại có thêm bát canh trứng, đây là cơm trưa.
Trong nhà thức ăn tuỳ tùng nhưng xả không bên trên, thế nào cũng đều có chút đồ ăn mặn, nhưng mà cùng đồ ăn mà Hàn Quốc Bân ăn ở bên ngoài nhà ăn đó là không thể so sánh.
Chỉ là người đàn ông này chưa từng ghét bỏ, ăn rất thỏa mãn, dù sao thì tay nghề vợ anh rất tốt, xào cải trắng cũng có thể xào đến thơm nức.
"Làm cả ngày chính là rất mệt, ăn xong liền đi nghỉ." Trần Nhu nhìn anh nói.
Hàn Quốc Bân cười nói: " Con trai anh đi sang nhà bà ngoại có quen không?"
"Quen rồi, lần trước em qua thấy con chơi đến mức bẩn như con mèo hoa vậy." Trần Nhu cười nói, chỉ là mỗi lần cô qua đó đón người, bé đều phải ra vẻ oan ức lắm, rõ ràng muốn để cô dỗ dành bé, cô cũng sẽ dỗ, cho nên nhóc con kia cũng sẽ không nháo người.
Hàn Quốc Bân ăn xong rồi đi ngủ luôn, dù sao cũng rất mệt mỏi.
Trần Nhu rửa sạch sau đó cũng theo anh cùng nhau ngủ, chờ tiếng còi vang lên, hai vợ chồng cùng nhau ra khỏi nhà.
Thẳng đến lúc chạng vạng mới trở về, Trần Nhu nấu cháo ngô ăn, Hàn Quốc Bân tan làm liền qua đón con trai về.
Cả ngày không thấy con trai nên anh cũng rất nhớ.
Hai cha con về nhà, Trần Nhu cũng đã nấu xong cơm chiều, cháo ngô ăn kèm với trứng ngỗng xào là xong một bữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận