Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 159: Đám Cưới

Chương 159: Đám CướiChương 159: Đám Cưới
Là hàng xóm cách vách, Trần Nhu chạy sang cùng với Chu Trân giúp đỡ mọi việc, trong bụng Chu Trân toàn oán khí.
Chồng cô ấy Mã Đại Phát là con cả, lớn nhất, cô lấy chồng cung sớm nên lúc đó điều kiện đương nhiên không tốt, không thể nào so sánh với bây giờ được.
Thế nhưng Mã Tiểu Phát kết hôn cũng thực sự có thể diện.
Không thể so với đãi ngộ Hàn Quốc Lâm kết hôn. Hàn Quốc Lâm xe đạp đồng hồ gì cũng có, nhưng Mã Tiểu Phát này kết hôn cũng vẫn rất tươm tất.
Trần Nhu chưa tiến vào phòng cưới, là Chu Trân sau khi vội vàng làm việc thì chạy sang nói với Trần Nhu.
"Phích nước nóng mới, ngăn tủ mới chậu rửa mặt và cốc tráng men, còn có chăn trên giường, quần áo mới trên người hai người đều là dùng phiếu vải bố mới làm!" Chu Trân nói.
Lúc này lúc trước không sai, nhưng năm đó cô gả đến đây thật sự một thứ cũng không có. Mùa đông năm đó gả đến đây, bên trong chăn bông toàn là rơm ral
Trần Nhu chỉ có thể khuyên cô ấy: "Hiện giờ sắp chia nhà rồi, hai ngươi các cô mang theo con đi sẽ có cuộc sống mỗi ngày tốt hơn, Đại Phát ca làm việc rất đáng tin tưởng.
Chu Trân nói: "Không cần tranh chút khẩu khí này, ngày tháng về sau của nhà chúng tôi khẳng định sẽ không kém hơn bên này" Chú út nhà cô ta làm việc không có sức lực cô nhìn trong mắt, cuộc sống sau này còn chưa biết thế nào đâu!
"NGhĩ như vậy là được rồi." Trần Nhu gật đầu nói.
Gặp phải đãi ngộ không công bằng không cần oán trời trách đất, tĩnh tâm suy nghĩ về tương lai, phấn đấu cho cuộc sống của mình tốt hơn đối phương mới là cách làm đúng đắn.
Bởi vì hiếm khi được nhàn rỗi, Trần tứ tỷ liền mang theo hai đứa con rai sang đây chơi.
"Ai nha, hai tiểu tử như cục than từ đâu tới đây? Nếu xếp chung với than đá ta thì ta tìm không ra rồi." Trần Nhu cười nói.
Hai đứa An Ca An Võ tức khắc nhếch miệng cười: "Dì đừng lừa chúng con, chúng con còn chưa đen đến mức ấy đâu."
"Đều là mấy đứa bướng bỉnh đi, phơi nắng thành như vậy?" Trần Nhu dẫn họ vào trong nhà nói.
"Không có đâu, năm nay chúng con nhặt được không ít mạch tuệ!" Hai đứa nói, đến lúc vào sân thì đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ngỗng trắng trong nhà, nói: "Dì ơi, nó cũng giống ngỗng trắng nhà ông ngoại, sẽ đánh người sao?"
"Không trêu vào nó thì nó sẽ không đánh người." Trần Nhu cười nói.
An Võ An Ca tuy rằng bướng bỉnh nhưng cũng chưa có lá gan đi trêu chọc ngỗng trắng.
Hai đứa nó đã bị ngỗng trắng nhà ông ngoại đuổi đánh một lần, rất đau.
Trần Nhu vào nhà pha cho hai anh em hai cốc sữa mạch nha, cũng pha cho chị mình một cốc.
"Cho chị làm gì, để cho Hàng Hàng uống." Trần tứ tỷ ôm Hàn Hàng, đút cho thằng bé uống.
"Trước khi chị tới nó đã uống một cốc rồi, sợ là sẽ chê cốc này của chị đấy." Trần Nhu cười cười.
Bạn nhỏ Hàn Hàng vẫn khá thèm, rốt cuộc sức uống khá tốt nên uống thêm mấy ngụm nữa. Đến lúc bụng hơi căng, uống không nổi nữa, lúc này mới thôi
"Uống ngon thật!" Hai đứa An Võ An Ca đã uống xong rồi, thỏa mãn mà liếm mép.
"Mang em các con ra ngoài chơi đi" Trần tứ tỷ thả Hàng Hàng xuống đất nói.
"Hàng Hàng, đi ra ngoài chơi với bọn anh đi." An Võ rất nhiệt tình, trong nhà nó là em, hiện tại có người còn bé hơn nó khiến nó rất vui vẻ.
Nắm tay dắt bé đi ra ngoài chơi.
"Tính thời gian thì lúc này mới biết đi, thế mà đi đường rất vững." Trần tứ tỷ nói. Dáng bạn nhỏ Hàng Hàng đi đường vẫn còn giống con vịt con, nhưng cũng đã rất ổn định.
Trần Nhu cười tươi, trong nửa tháng này con trai đều tập đi mỗi ngày, vì thế ngày càng bé đi càng vững vàng.
"An Võ An Ca biết đi lúc nào?" Trần Nhu cười hỏi.
"Chị nhớ hai đứa chúng nó đến đầy năm mới đứng lên được thôi." Trần tứ tỷ nói.
Rốt cuộc hai đứa con cô sinh sớm hơn mấy năm, điều kiện lúc ấy không so được với hiện tại. Dinh dưỡng không đủ, tuy rằng mẹ chồng rất cưng chiều hai đứa cháu trai sinh đôi, nhưng điều kiện trong nhà cũng chỉ có thế. Vẫn là sau này thu hoạch tốt, cuộc sống mới khá lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận