Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 161: Mượn Tiền

Chương 161: Mượn TiềnChương 161: Mượn Tiền
"Chị cần bao nhiêu?" Trần Nhu lại hỏi.
"50 đồng tiền?" Trần tứ tỷ nhìn cô.
50 đồng tiền đúng là không ít, không biết em gái chị có cho mượn hay không?
"Xây nhà ngói cần dùng không ít tiền, anh chị chia nhà liệu có thể được bao nhiêu?" Trần Nhu hỏi.
"Đại khái một trăm." Trần tứ tỷ nói, đây là chị kêu Đại Bang ngầm đi hỏi cha mẹ chồng, hai ông bà đại khái cho bọn họ một trăm đồng tiền.
ở thời này mà chia nhà được cho một trăm đồng, đó cũng không phải là ít.
"Chị mượn mẹ bao nhiêu?" Trần Nhu hỏi.
"Chị mượn mẹ cũng một trăm." Trần tứ tỷ liền nói.
"Tính cả chỗ em là 50 nữa cũng mới được 250 đồng tiền, dùng để xây nhà là không đủ." Trần Nhu nói.
"Chị sẽ mượn thêm mấy người trong thêm một chút." Trần tứ tỷ nói.
Trần Nhu cười cười: "Người trong thôn mượn nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi ba mươi đồng thôi." Xong lại nhìn về phía chị: "Chị xác định chỉ mượn em 50 đồng tiên?" "Nhiều hơn em có đủ không?" Trần tứ tỷ thật ra là thật muốn mượn nhiều hơn nhưng lại sợ Trần Nhu không cho mượn.
"Em cho chị mượn 150 đồng. Không cần sốt ruột, về sau điều kiện tốt hơn chị lại trả em cũng được, đừng cắt xén thức ăn của anh rể và hai đứa cháu ngoại em." Trần Nhu nói.
Trần tứ tỷ ngạc nhiên, chị vốn tưởng ở chỗ em gái mượn được nhiều lắm là 50 đồng tiền, cho nên chị mới đề nghị là 50. Ai ngờ cô ấy vừa mở miệng đã là 150 đồng?
"Không cần nhiều như vậy, nhà em cũng phải xây mà." Trần tứ tỷ vội nói, 150 đồng tiền, chị nào dám mượn nhiều như vậy.
"Nhà em sau này mới tính, chờ hai đứa nhà em lớn như An Võ An Ca rồi lại tính, hiện tại cứ ở như vậy đã." Trần Nhu nói.
"Nhưng em cho chị mượn nhiều như vậy, nếu Quốc Bân biết, chú ấy có giận em hay không? Đừng để vì chuyện này mà gây chuyện với nhau." Trần tứ tỷ nói.
"Chuyện trong nhà do em làm chủ, Quốc Bân chưa bao giờ can thiệp." Trần Nhu cười thanh.
Đối với sự tình trong nhà, mặc kệ là chuyện gì Quốc Bân nhà cô đều sẽ không hỏi, anh chỉ lo kiếm tiền thôi.
Có đôi khi anh không ở nhà, cô ngẫu nhiên nhớ tới anh đều không nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào.
Đương nhiên cô cũng sẽ không đem toàn bộ số tiền anh kiếm được trợ cấp ra ngoài, đó là không có khả năng. Cô hào phóng với chị mình như vậy là bởi vì cô biết anh chị ấy là dạng người gì.
Đổi lại là mấy người anh em không tốt tới thử xem? Đừng nói 150, 5 đồng cũng khó mà lấy được từ trong tay cô. Quốc Bân nhà cô thật vất vả kiếm tiền về, dùng để duy trì cuộc sống của căn nhà nhỏ này, không phải dùng để cho người khác.
"150 đồng tiền, em thật sự có thể cho chị mượn được sao?" Trần tứ tỷ hỏi lại một lần nữa.
"Để em vào lấy cho chị." Trần Nhu nói, sau đó đứng dậy đi vào nhà lấy tiền.
Lưu lại Trần tứ tỷ đang ngồi đó cảm động. Trước kia em gái út lớn lên đẹp, toàn thôn đều khó có thể tìm ra được người nào đẹp hơn cô.
Chị cũng không kém, nhưng so với Trần Nhu thì vẫn kém hơn một chút.
nhưng mà lớn lên đẹp cũng vô dụng, trước kia tính tình không được tốt cho lắm.
Nhưng hiện giờ gả chồng, hiểu chuyện hơn, nói ra cũng khiến trong lòng cha mẹ được an ủi.
Trần Nhu thì không nghĩ nhiều như vậy. Hiện giờ tiền trong nhà không tính là thiếu, mỗi tháng Hàn Quốc Bân mang về nhà được gần 30 đồng tiền.
Từ năm ngoái thẳng đến năm nay cũng tích cóp được kha khá. Lần trước mua đồng hồ mua xe đạp tiêu mất một chút.
Trước mắt tiền tiết kiệm trong nhà cũng không thiếu.
Từ trong đó lấy ra mười lăm tờ đại đoàn viên cho chị tư Trần Nhu mượn cũng không có gì.
"Chị." Trần Nhu ở trong phòng gọi.
Trần tứ tỷ liền đi vào.
Chuyện tiền nong tốt nhất nên vào phòng nói chuyện, Trần Nhu đưa 150 đồng tiền cho chị.
"Khả năng lâu sau mới trả được cho em. Trước sẽ trả cho mấy người trong thôn, sau đó lại trả cho nhà em." Trần tứ tỷ nói với cô, nhà mẹ đẻ sẽ trả cuối cùng.
"Đừng cắt xén ta thức ăn của anh rể và cách cháu là được, đặc biệt là cháu ngoại em. Chúng nó đang trong lúc phát triển, về sau trong nhà nuôi mấy con gà lấy trứng, chị đừng tích cóp đi đổi lấy mấy mao tiền, để lại cho hai đứa ăn bồi bổ." Trần Nhu nói.
"Chị hiểu rồi." Trần tứ tỷ nói.
"Hiểu cái gì, em đâu có lạ gì chị. Sau này cả nhà ra ngoài tự mình sinh sống, đừng có keo kiệt quá." Trần Nhu nói: "Chỉ có mấy năm tốt để phát triển thân thể, nếu bỏ lỡ thì là bỏ lỡ cả đời đó".
Bạn cần đăng nhập để bình luận