Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 162: Chỗ Dựa Nhà Me De

Chương 162: Chỗ Dựa Nhà Me DeChương 162: Chỗ Dựa Nhà Me De
"Được được, chị là mẹ ruột chúng nó, chẳng lẽ còn có thể bạc đãi chúng được à." Trần tứ tỷ tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Hôm nay ở lại ăn cơm trưa với mẹ con em, sau đó hãy về." Trần Nhu nói.
"Chị mang theo đồ ăn để ở bên nhà mẹ, mẹ đã làm, chúng ta đi qua bên kia ăn." Trần tứ tỷ nói.
Trần Nhu cũng không nói gì nữa.
Chờ lúc chị phải đi, Trần Nhu liền lấy hai quả trứng gà đã nấu cho hai đứa An Võ An Ca.
"Mẹ, dì con thật tốt, về sau có rảnh mẹ cho con đến đây chơi nữa nha." An Ca nói.
"Đúng đó, dì thật tốt." An Võ cũng gật đầu.
Hai đứa ăn trứng gà, thật sự ngon vô cùng.
"Hai tiểu tử thúi không có lương tâm, cũng không để phần cho mẹ ăn sao? Lần sau các con đừng mơ đến." Trần tứ tỷ giáo huấn nói.
"Mẹ, mẹ mau ăn, con đang định nói nè!" Đứa lớn lập tức thò lại gần, nói.
"Đúng đó đúng đó, mẹ mau ăn đi." Đứa nhỏ cũng dán tới nịnh nọt.
Trần tứ tỷ không chút khách khí, hai quả trứng gà của con trai đều ăn hết,
Không thể để hai hỗn tiểu tử này dưỡng thành thói quen ăn mảnh. Vì sinh hai đứa chúng nó, chị lúc ấy gần như mất nửa cái mạng, chúng nó đương nhiên phải hiếu thuận.
Hai đứa một mặt đau khổ, miệng của mẹ chúng nó thật đúng là không nhỏ tí nào. Chẳng qua khi được mẹ khen vài câu hiếu thuận thì cũng không so đo nữa, lại còn rất vui.
Về đến nhà mẹ đẻ, Trần tứ tỷ đã bị bà Trần kéo vào trong nhà.
Bà Trần đưa cho chị một trăm hai mươi đồng tiền.
Trần tứ tỷ chỉ muốn mượn một trăm, chẳng qua bà Trần láy nhiều thêm hai mươi đồng tiền, chính là muốn cho con gái lúc cần đỡ phải bó tay bó chân.
Trần tứ tỷ hốc mắt đỏ lên, nói: "Mẹ, hiện tại con cảm thấy có nhà mẹ đẻ thật tốt."
Bà Trần mắng chị: "Trước kia mẹ bạc đãi con hay sao? Còn có lương tâm hay không hả?"
Trần tứ tỷ cười nói: "Không phải, chính là trước nay không cảm thấy, có nhà mẹ đẻ hạnh phúc như vậy! "
"Cũng không phải nhà mẹ đẻ nào cũng được như vậy đâu. Con xem nhà họ Triệu cuối thôn ta đi, đúnglà không coi con gái là người, vừa đủ tuổi đã gả cô ấy cho một ông già 40 tuổi ngang tuổi cha, lại còn là một người què." Trần mẫu nói.
Trần tứ tỷ nói: "Nhà người khác con mặc kệ, con hạnh phúc là được rồi." "Nhu Nhu có cho con mượn không?" Bà Trần lại hỏi.
"Có." Trần tứ tỷ cười nói: "Mẹ đoán xem em áy cho con vay bao nhiêu?”
"Một trăm?" Trần mẫu hỏi.
Bà biết con lớn muốn qua mượn con út 50 đồng tiền, lúc trước khi qua đó đã nói qua với bà, chẳng qua bà cảm thấy con gái út sẽ cho mượn nhiều hơn.
"Mẹ cũng cảm thấy em gái sẽ cho con mượn nhiều sao." Trần tứ tỷ nói.
"Đừng dùng ánh mắt ngày xưa nhìn người. Nhu Nhu hiện tại cư xử cũng không kém với con đâu." Bà Trần dạy dỗ.
"Đúng là như thế, em ấy cho con mượn 150 đồng tiền." Trần tứ tỷ nói.
Nhiều tiền như vậy, nếu là đổi là chị thì cũng chưa chắc chị đã có thể cho mượn được, nhưng Trần Nhu lại có thể đưa cho chị.
Bà Trần cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là quá ngoài ý muốn: "Em gái con nhớ kỹ người chị này nên mới bỏ ra cho con mượn đó."
"Con biết rồi." Trần tứ tỷ gật đầu.
Bằng không vì sao lại nói nhà mẹ đẻ là bến đỗ của con gái đã gả đi đâu. Có nhà mẹ đẻ ở đó, con gái gả ra ngoài cũng sẽ bớt hoang mang lo sợ mỗi khi gặp chuyện.
Mà chị em, dù cho đã gả ra ngoài, cũng vẫn là người nhà mẹ đẻ.
Trần tứ tỷ mang theo hai con trai ở lại ăn bữa cơm, sau đó mới cầm 270 đồng tiền mượn từ nhà mẹ đẻ bên này về nhà.
An Đại Bang vẫn đang đi làm làm việc, sau khi xong việc về nhà thì thấy vợ mình lấy ra một số tiền lớn như vậy.
"Mẹ cho chúng ta mượn 120 đồng tiền, còn em út thì cho mượn 150 đồng." Trần tứ tỷ nói.
An Đại Bang nghiêm túc gật đầu, nói: "Nhớ ghi lại cẩn thận."
"Đương nhiên là em sẽ nhớ kỹ rồi." Trần tứ tỷ lườm anh ta: "Em nói cho anh biết, nhà mẹ đẻ em ai ai cũng thương em. Anh nếu dám mắt đi màu lại với mấy ke không an phận trong thôn thì em sẽ mang hai đứa con trai chạy lấy người!"
An Đại Bang tức khắc dở khóc dở cười: "Anh làm thế bao giờ chứ?"
"Đấy là em nói trước, cho anh biết đường cư xử." Trần tứ tỷ hừ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận