Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 163: Chuyện Ngày Thường

Chương 163: Chuyện Ngày ThườngChương 163: Chuyện Ngày Thường
Hiện tại truyền thống xã hội đúng là vẫn còn nghiêm khắc, nhưng trong thôn vẫn truyền ra một ít tin tức tình ái, như nam nhân nhà ai chui vào ruộng bắp với cô nào, vợ nhà ai sinh con lớn lên không giống với chồng mình mà lại giống với chồng người khác, mấy loại chuyện vỉa hè này không thiếu.
Mà chồng chị trước kia khi còn chưa kết hôn cũng được không ít các cô nương trong thôn để ý, hiện giờ người đều đã gả chồng hết rồi thế mà vẫn còn hai kẻ không chịu chặt đứt ý định, đôi khi gặp gỡ đều phải tỉ tê vài câu.
Hừ, có gì hay mà nói chứ, không biết đều là người có gia đình rồi sao, có biết duy trì khoảng cách viết như thế nào không?
An Đại Bang còn có thể nói gì? Oan uổng thật sự, anh chính là người chỉ có vợ mình, chăm chỉ làm việc sinh sống thôi mà.
Lại nói Trần Nhu bên này.
Lấy trong nhà cho chị mình 150 đồng tiền, Hàn Quốc Bân tuy rằng mặc kệ mọi chuyện trong nhà, nhưng cũng nên nhận được sự biết ơn.
Buổi tối anh về Trần Nhu chưa nói, đợi đến buổi sáng ngày hôm sau ngồi ăn sáng mới kể với anh.
Hàn Quốc Bân không nói gì, chỉ bảo cô cứ nhìn mà làm là được. Chuyện trong nhà do vợ anh làm chủ, anh sẽ không chen lời.
Bởi vì trong lòng anh cũng rõ ràng, An Đại Bang cùng chị vợ Trần Ôn anh đều đã gặp qua.
"Ăn xong rồi lại đi ngủ một lát, mấy ngày nay có vẻ trời lại muốn mưa, đến lúc đó anh cũng đừng về nhà kẻo gặp phải mưa cảm lạnh." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân cũng không mệt. Tối hôm qua 12 giờ về nhà ngủ, 7 giờ rời giường, đã ngủ đủ rồi. Hơn nữa lúc lái xe còn có thể đổi với đồng nghiệp Lý Đại Nguyên để nghỉ ngơi một lát, không quá mệt mỏi.
"Anh vào núi bắt cá." Hàn Quốc Bân nói.
"Có kịp không?" Trần Nhu nói.
"Kịp mà." Hàn Quốc Bân gật đầu. Vợ anh đang mang thai, cần phải ăn nhiều cá bổ sung dinh dưỡng mới được.
Hàn Quốc Bân đi vào núi, đến lúc về nhà đã gần 10 giờ rưỡi, để thùng gỗ xuống anh liên nhanh chóng đi làm.
Trong thùng có hai con cá, đều là loại cá La Phi không to lắm, mỗi con được chừng một cân, Trần Nhu liền làm sạch cắt khối cho vào hầm.
Đến buổi trưa, Thiết Đản chạy sang đây.
"Sao vậy con?" Trần Nhu hỏi.
"Thím hai, con muốn làm con trai của thím, con không muốn làm con trai mẹ con nữa, mẹ đánh con." Thiết Đản nói. Thím hai của nó rất hiên, nó chưa thấy thím đánh Hàng Hàng bao giỜ.
Trần Nhu cười cười: "Có phải do con lại nghịch ngợm hay không?"
"Con không nghịch, con nhặt trứng vịt hoang ở bên ngoài, không mang về nhà nướng ăn, mẹ con liền đánh con." Thiết Đản nói.
Hơn nữa lại không phải chỉ có mình nó không lấy về nhà, những đứa khác nhặt được cũng không mang về mà. Chúng nó tụ tập cùng nhau nướng trứng vịt hoang ăn, rất thơm, cho nên về nhà liền kể cho mẹ nghe, chọc cho mẹ nó đánh cho một trận.
Trần Nhu nói: "Trưa nay thím hầm cá, có muốn ở lại ăn cơm không?"
"Được không ạ?" Thiết Đản hai mắt tỏa sáng, nó tất nhiên rất muốn ở lại nhà thím hai ăn cơm, nhưng mà nó cũng không còn bé, đương nhiên biết mình không phải con thím. Lương thực kiếm được không dễ dàng, cha nó đã dặn qua rồi.
"Tất nhiên là được rồi." Trần Nhu cười, giữ thẳng bé lại ăn cơm.
Trân Nhu đưa khoai lang cho nó. Đừng nhìn Thiết Đản người nhỏ, sức ăn lại không nhỏ chút nào. Cá hầm ăn cùng khoai lang, hương vị cực ngon.
Lúc Hàn đại tẩu đi tìm tới thì nhìn thấy con trai mình đang ở kia ăn ngấu nghiến, người chị em dâu kia không mắng con chị ta câu nào, chỉ ngồi bên cạnh đút thịt cá cho Hàng Hàng an.
"Mẹ, con ở nhà thím hai ăn cơm, thím hầm cá, rất thơm!" Nhìn thấy mẹ sang đây, Thiết Đản nhớ ăn không nhớ đánh liền phấn khởi khoe.
Trần Nhu nghe thế mới để ý đến Hàn đại tẩu, nói: "Anh chị ở nhà ăn cơm đi, Thiết Đản ở đây ăn cơm với em rồi."
Rốt cuộc là con trai nhà mình chiếm tiện nghỉ, Hàn đại tẩu cũng không tiếp tục bày ra bộ mặt như người ta thiếu mình không ít tiền nữa.
Kỳ thật so với người em dâu Tống Hiểu Ngọc kia thì chị ta vẫn thích giao tiếp với Trần Nhu hơn.
Chỉ là Trần Nhu lại không thích giao tiếp cùng người đại tẩu miệng rộng này mà thôi.
Tuy vậy nhà mẹ đẻ cô cũng chưa đủ nấm, Hàn đại tẩu có vẻ tích cóp được không ít, lần trước cô thấy chị ta hái được không ít trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận