Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 170: Khoe Giày Da

Chương 170: Khoe Giày DaChương 170: Khoe Giày Da
Tống Hiểu Ngọc tự nhiên biết người anh hai Hàn Quốc Bân này không có khả năng đem tất cả tiền lương được phát về nhà được. Ăn cơm đương nhiên là tốn tiền, nghe Trần Nhu nói như vậy cô ta lại càng đắc ý.
Tiên lương của cô ta đúng là không cao bằng anh hai Hàn Quốc Bân, nhưng cô ta ăn uống đều là ở trong nhà, không phải tiêu tiền.
Cũng không phải không tiêu tiền. Bắt đầu từ năm nay, mỗi tháng cô ta đều sẽ phải bỏ ra ba đồng tiền phí sinh hoạt. Vốn là sẽ không phải tốn cả mấy đồng tiền này, nhưng hai người chị em dâu kia ép cô ta không thể không bỏ.
Đặc biệt là Hàn đại tẩu, cô ta đã bỏ sinh hoạt phí, nhưng vẫn cố tình lan truyền cho mọi người biết, kêu cô ta là người keo kiệt!
Cứ nghĩ đến là lại cảm thấy bực bội.
Chẳng qua Tống Hiểu Ngọc cũng không nói nhiều chuyện tào lao, cô ta cũng không phải là tới để nói việc nhà, vì vậy nâng nhẹ chân nói: "Chị nhìn xem đôi giày này của em như thế nào? Là mua ở trên tỉnh về đó."
Không sai, hôm nay cô ta sang đây chủ yếu chính là để khoe đôi giày da mới. Giày da trên tỉnh, thật vất vả đổi phiếu mới mua được.
Những đồng nghiệp nữ ở Cung Tiêu Xã đều muốn nhờ cô ta mua giúp, chẳng qua quan hệ đâu có tốt đến vậy?
"Đúng là rất đẹp." Trần Nhu nhìn khen, thỏa mãn lòng hư vinh của Tống Hiểu Ngọc, nói: "Sợ là không ít tiền đi?"
"Ba đồng tiền." Tống Hiểu Ngọc nâng cằm, kiêu ngạo đáp.
Dù chỉ là đôi giày da hai đồng tiền thì cũng chẳng có người phụ nữ nào ở nông thôn nỡ mua? Giá tiền đó chỉ sợ đã muốn mạng của họ rồi.
"Bằng ấy tiền thật ra cũng không đắt." Ai ngờ Trần Nhu lại mở miệng nói ra một câu như vậy.
Tống Hiểu Ngọc trong lòng đang đắc ý vô cùng, kéo kéo khóe miệng nói: "Đúng là không quá đắt, chị có bảo anh hai mua cho một đôi hay không?"
Người nhị tẩu này ngày xưa nhìn vào còn tưởng là người thành thật, không tưởng khẩu khí còn rất lớn, mười hai đồng một đôi giày da còn nói không đắu
"Anh hai thím lần trước có mang một đôi về cho tôi, bị tôi mắng cho một trận." Trân Nhu nói.
Này không phải nói dối, Hàn Quốc Bân không biết khi nào có thêm một khoản thu nhập, dùng mười hai đồng tiền mua cho cô một đôi giày da, nói là hàng từ Thượng Hải đưa tới.
Người đàn ông khờ khạo đại khái còn tưởng được vợ khen, tạo bất ngờ cho cô. Buổi tối trước ngày mua còn sờ soạng chân cô một lúc lâu, làm Trân Nhu còn tưởng rằng anh có đam mê gì không thể nói.
Ai biết buổi tối ngày hôm sau quay về anh lại mang theo một đôi giày da, có điều khen thưởng không có mà chỉ là một trận mắng của Trần Nhu.
Mua giày da cho cô làm gì, mua giày da còn không bằng mua cho cô một đôi giày chống nước còn hơn.
Ở nông thôn khắp nơi đều lầy lội. Như trận mưa đêm qua, đến hôm nay bên ngoài đường khắp nơi đều là vũng lầy, làm sao đi giày da được?
Trần Nhu nói tới đây, liền nhìn xuống dưới chân Tống Hiểu Ngọc, đôi giày của cô ta bây giờ đã bẩn vô cùng, có lễ đi trên đường đi qua nhà cô đã chọn đường không tốt rồi.
Tống Hiểu Ngọc cũng chú ý tới, trong lòng lập tức đen sì.
Đây còn không phải là ví dụ sống sờ sờ sao.
Hơn nữa ngày thường Trân Nhu cũng phải đi làm việc, chẳng lẽ xỏ giày da đi cắt cỏ heo hay sao? Có thể có người hâm mộ hay không thì chưa nói đến, chẳng qua sẽ làm hỏng giày thì là thật.
Trần Nhu ngày hôm sau đã kêu Hàn Quốc Bân lấy lý do không hợp chân để trả lại, đổi bằng một đôi giày chống nước, giờ vẫn còn được cô để ở trong phòng đây. Hàn Quốc Bân cũng có một đôi, cất ở đó đợi đến mùa đông rồi đi, sẽ không sợ ướt giày nữa. "Tuy rằng hơi đắt, nhưng kiểu dáng đúng là không thể chê, rất đẹp." Trần Nhu nói.
"Mười hai đồng tiền? Vậy không phải là mua từ trên tỉnh rồi?" Tống Hiểu Ngọc ngạc nhiên.
Một chút tâm tình đến đây khoe giày da mới đã bị đánh bại không ít!
"Nói là từ Thượng Hải chuyển sang." Trần Nhu nói: "Cũng là nhờ anh ấy thật vất vả mới đổi được phiếu mua. Tuy vậy tiền nợ đơn vị vẫn còn chưa trả được bao nhiêu, quả thực chính là vung tiền qua cửa sổ mà, đúng là không thể nào sống được."
Tống Hiểu Ngọc nghe vậy nhịn không được nói: "Thật sự là từ Thượng Hải chuyển sang?"
"Đúng vậy, bằng không sao lại có giá mười hai đồng tiền đây, quả thực quá đắt đỏ." Trần Nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận