Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 171: Đồng Nghiệp

Chương 171: Đồng NghiệpChương 171: Đồng Nghiệp
Kỳ thật không đến mười hai đồng tiền, chỉ mười đồng tiền thôi. Chẳng qua nếu không nói vậy thì người em dâu này lại lấy lỗ mũi nhìn người.
"Thượng Hải chính là thành phố lớn, một đôi giày da bán mười hai đồng tiền không tính là đắt. Kiểu dáng như thế nào? Hẳn là rất đẹp đi?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Đúng là rất đẹp." Trần Nhu gật gật đầu, miêu tả lại kiểu dáng một chút.
Trong lòng Tống Hiểu Ngọc thì không được bình thản như vậy, vốn cảm thấy đôi giày da này của mình khá tốt, hiện giờ so với Thượng Hải, thật đúng là không đáng để nói.
Chẳng qua người anh hai kia thường xuyên đi lên tỉnh, đồ vật trên đó tất nhiên là toàn đồ tốt.
Tống Hiểu Ngọc không nói đến giày da nữa, chuyển đề tài: "Tiểu Tư Nhi còn chưa được ăn trứng ngỗng bao giờ, hôm nay em sang đây hỏi chị một chút, nhà chị còn có trứng ngỗng hay không?"
Trần Nhu nói: "Quả trứng ngỗng cuối cùng trong nhà sáng nay đã lấy để xào dưa chuột rồi, không còn."
Tống Hiểu Ngọc nhìn cô nói: "Nhị tẩu cứ yên tâm, em còn chưa đến mức lấy không của chị, em mua."
Trần Nhu thuận miệng nói: "Tất nhiên là như thế, anh em trong nhà cũng nên rõ ràng. Nhưng mà trong nhà chỉ có một con ngỗng, toàn dựa vào nó đẻ trứng để phụ thêm chút thức ăn trong nhà."
Tống Hiểu Ngọc bĩu môi nói: "Vậy chị đi vào lấy đi, em lấy hai quả."
Trần Nhu nói: "Không có, thu hoạch vụ thu đã ăn hết rồi."
Khi thu hoạch vụ thu cô không tiết kiệm chút nào, trứng ngỗng trong nhà đều lấy ra nấu ăn hết. Buổi sáng nấu cơm, sau đó làm dưa chuột xào trứng ngỗng, hoặc là cà chua xào trứng ngỗng, múc đầy dưa chuột xào trứng ngỗng đặt ở bên trên cơm, tràn đây cả một bát to mang qua cho Quốc Bân nhà cô ăn, Hàn Quốc Bân ăn ngấu nghiến.
Trứng ngỗng mấy ngày mới có một quả, tuy rằng không nhỏ, nhưng để nhà mình ăn còn ngại không đủ, làm gì có thừa để đổi cho Tống Hiểu Ngọc.
Tống Hiểu Ngọc nghe vậy cũng liền nói: "Vậy sau này giữ lại cho em hai quả?"
"Trời lạnh, ngỗng rất lười đẻ trứng. Thím nếu muốn ăn thì đi sang nhà lão Từ hỏi một chút. Nhà lão Từ nuôi hai con ngỗng trong nhà, hẳn là sẽ có thừa." Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc không biết lão Từ là nhà ai, liền hỏi.
Trân Nhu nhìn cô ta: "Người trong thôn mình còn không biết? Nhà ở cuối thôn, thím cứ đi qua là có thể nhìn thấy ngỗng."
Tống Hiểu Ngọc dẫm lên đôi giày da mới mua rời đi, ôm con trai Hàn Tư qua nhà lão Từ, đổi hai quả trứng ngỗng rồi đi về.
Ngày hôm sau lau sạch sẽ giày da rồi lại xỏ đi làm.
Đồng nghiệp cô ta không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng vẫn rất hâm mộ nói: "Tôi nhờ cô giúp tôi về nhà mẹ đẻ hỏi một chút, cô đã hỏi được chưa? Tôi sắp tới kết hôn, rất muốn mua một đôi như vậy, đến lúc đó xỏ vào đặc biệt có mặt mũi!"
Tống Hiểu Ngọc còn chưa đáp lời, nữ đồng nghiệp khó đối phó đứng bên cạnh đã nói tiếp: "Cô nhờ cô ấy làm gì, đôi giày của cô ấy cũng là thật vất vả mới mua được, ô còn tưởng cô ấy có mặt mũi như vậy sao? Còn không bằng tới tìm tôi, bạn của em trai chị dâu họ nhà anh cả tôi đang làm ở huyện, không lâu là có thể đổi được cho cô phiếu mua giày rồi."
"Nói gì chứ, quan hệ của cô xa như vậy. Anh hai chồng tôi đang làm ở bộ vẫn chuyển trên huyện, mỗi ngày đều đi lên tỉnh đây!" Tống Hiểu Ngọc tức giận, nhanh miệng nói.
"Cái gì?" Các đồng nghiệp nữ đều giật mình: "Anh hai chồng nhà cô đang làm ở bộ vẫn chuyển trên huyện?"
"Lần trước tôi không phải là đã nhờ Quyên Tử hỏi thăm tiền lương bên đó sao? Đang bình thường tôi đi hỏi thăm chuyện đó làm øì, chính là vì anh hai chồng nhà tôi làm ở đó." Tống Hiểu Ngọc nâng cằm, nói.
Đồng nghiệp nữ tên Quyên Tử kia gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng cô lại chưa nói anh hai chồng cô làm việc ở bộ vận chuyển."
"Tôi không thích khoe khoang." Tống Hiểu Ngọc ho khan nói.
Trên thực tế quan hệ của hai nhà không tốt, nhà cô ta có làm gì cũng đều bị so không bằng với nhà anh hai, cô ta mới không thèm khoe.
"Cô gả vào nông thôn, vậy anh hai chồng cô không phải cũng là đàn ông ở nông thôn sao, còn có thể vào huyện làm tài xế?" Đồng nghiệp nữ kia vẫn không tin, cảm thấy cô ta đang khoác lác.
"Cô tin hay không thì tùy." Tống Hiểu Ngọc trợn trắng mắt.
"Nếu thật sự có thân thích như vậy, thế sao cô còn vì phiếu mua đôi giày mà vất vả đến thế?" Nữ đồng nghiệp kia hừ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận