Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 172: Nhận Lời

Chương 172: Nhận LờiChương 172: Nhận Lời
Những người khác cũng đều nhìn về phía Tống Hiểu Ngọc, cô ta cắn răng nói: "Cô cho rằng phiếu mua đó có thể dễ dàng đến tay vậy à? Đôi giày này của tôi mà mua từ trên tỉnh, hai đồng tiền. Lần trước tôi còn nghe anh hai nói, trên đó còn có đôi giá mười hai đồng tiền, là từ Thượng Hải chuyển sang. Các cô biết Thượng Hải đi? Là tỉnh thành phồn hoa bậc nhất!"
"Mười hai đồng tiền một đôi? Đó đã gần bằng một tháng tiền lương rồi." Người tên Quyên Tử giật mình nói.
"Còn rất đẹp, hơn nữa cũng có thể dùng được lâu. Tôi cũng là vì đã mua đôi này rồi, nếu không nhất định sẽ nhờ anh hai mua một đôi từ Thượng Hải chuyển tới." Tống Hiểu Ngọc nói.
Nữ đồng nghiệp khó đối phó kia nghe đến đây thì câm miệng. Từ Thượng Hải chuyển tới, cô ta nhất định không mua được.
"Hiểu Ngọc, cô giúp ta hỏi anh hai chồng cô một chút, tôi thích đôi từ Thượng Hải kia, cô giúp tôi hỏi xem có mua được không?" Nữ đồng nghiệp muốn kết hôn vội nói.
Tống Hiểu Ngọc tươi cười có chút cứng đờ, nói: "Mua hộ tôi là mua giúp người trong nhà, không ảnh hưởng gì. Nhưng nếu mua cho người ngoài mua thì dễ dàng nảy sinh thị phi, hay là thôi bỏ đi?" Cô ta cũng không nghĩ qua nhà bên đó câu người.
"Chuyện đó có gì đâu? Đề là người một nhà, ai lại nói thị phi cái gì Hơn nữa tôi là mua, nếu thực sự có người đỏ mắt vì tôi có được đôi giày tốt, tôi đây nhất định đi làm chứng giúp!" Nữ đồng nghiệp muốn kết hôn nói.
"Quá đắt, đã gần một tháng tiền lương của chúng ta rồi." Tống Hiểu Ngọc không muốn đi nhờ Trần Nhu, chỉ đành khuyên nhủ: "Kết hôn rồi sinh con, chỗ cần tiêu tiền còn nhiều lắm."
"Kết hôn cũng chỉ có một lần trong đời, nên tiêu vẫn phải tiêu!" Nữ đồng nghiệp kia không đồng ý.
"Cô thật bỏ được sao? Mười hai đồng tiền cũng không phải ít." Tống Hiểu Ngọc nhấp miệng nói.
Nữ đồng nghiệp không hợp với Tống Hiểu Ngọc nghe hai người nói qua nói lại như vậy thì cười: "Hạch Đào kết hôn nên muốn mua một đôi giày tốt, bao nhiêu cũng có thể tiêu. Cô thì lại ra sức khước từ, hay là đang khoác lác?"
Tống Hiểu Ngọc nóng đầu lên liền nói: "Hạch Đào cô yên tâm, sau khi tan làm tôi sẽ nói chuyện với chi dâu, để chị ấy nói với anh hai một tiếng. Trước khi cô kết hôn nhất định mua được một đôi giày Thượng Hải cho cô!"
"Thật tốt quá, đợi tôi về nhà lập tức lấy tiền. Tôi chờ tin tốt của cô đó!" Nữ đồng nghiệp muốn kết hôn vui vẻ nói. Mãi đến khi Hàn Quốc Lâm lại đây đón cô ta tan làm, Tống Hiểu Ngọc vẫn còn rất uể oải.
"Sao vậy?" Hàn Quốc Lâm nói.
"Không có gì, chỉ là em đáp ứng đồng nghiệp, nhờ anh hai giúp đỡ mua một đôi giày da Thượng Hải, cô ấy muốn dùng khi kết hôn" Tống Hiểu Ngọc hữu khí vô lực nói.
"Sơ là sẽ không mua giúp." Hàn Quốc Lâm nói.
Tống Hiểu Ngọc lăng: "Có ý gì?"
"ý øì là ý gì?" Hàn Quốc Lâm không rõ nguyên do nói.
"Anh vừa nói sẽ không giúp đỡ mua là sao?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Chắc chắn không mua, buổi chiều em đi làm thì từ chối đi." Hàn Quốc Lâm gật đầu nói.
"Làm sao lại không mua?" Tống Hiểu Ngọc vội nói.
"Anh hai nhất định sẽ không mua đâu, mua như thế này không phải thành đầu cơ trục lợi sao." Hàn Quốc Lâm nói: "Lần trước Mã Tiểu Phát kết hôn đã có ý muốn nhờ anh hai mua cho cậu ta một bộ quần áo mới ở trên tỉnh về, nhị ca đều từ chối, bảo cậu ta tự mình lên huyện để mua."
Tống Hiểu Ngọc không khỏi nói: "Chính tai em nghe chị dâu nói, là anh hai mua cho chị dâu một đôi"
"Làm sao mà so được, đó là vợ anh ấy cơ mà." Hàn Quốc Lâm nói.
"Nhưng mà em đã đáp ứng đồng nghiệp rồi!" Tống Hiểu Ngọc vội nói: "Lúc em đồng ý, cô ấy còn nói buổi chiều đi làm sẽ mang tiền đến đưa em nữa!"
"Vậy thì em cứ nói với người ta là không mua được." Hàn Quốc Lâm không thèm để ý nói.
"Như vậy sao được!" Tống Hiểu Ngọc nói: "Đã đồng ý sau đó còn từ chối, anh bảo em biết để mặt mũi ở đâu?"
Lời đã nói ra rồi, hiện tại thu hồi lại còn không bị người ta chê cười chết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận