Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 173: Bảo Vệ Được Mặt Mũi

Chương 173: Bảo Vệ Được Mặt MũiChương 173: Bảo Vệ Được Mặt Mũi
"Vậy làm sao bây giờ? Anh hai không mua hàng hộ người ta đâu." Hàn Quốc Lâm cũng khó xử.
"Anh hai không phải giúp người trong thôn mua nồi sao?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Chuyện đó là do người trong thôn yêu cầu, anh hai cũng đành giúp đỡ một chút. Nhưng thứ em nhờ thuộc về hàng xa xỉ, được tính vào trong phạm vi đầu cơ trục lợi rồi. Công việc kia của anh ấy đang làm tốt, anh nghĩ anh ấy nhất định không đồng ý mạo hiểm như vậy đâu." Hàn Quốc Lâm nói.
Tống Hiểu Ngọc về nhà đến ngụm nước cũng chưa kịp uống, liền chạy sang đây.
Trần Nhu không nghĩ tới cô ta lại đây nói chuyện này, chút do dự cũng không có, trực tiếp từ chối.
Quốc Bân nhà cô làm việc này càng ít người biết càng tốt, làm sao có thể giúp đồng nghiệp Tống Hiểu Ngọc mua giày.
Tống Hiểu Ngọc sắc mặt cứng đờ: "Chị dâu, đồng nghiệp của em muốn kết hôn, cả đời cũng chỉ có một lần mà thôi. Cô ấy nhờ qua em vài lần, người khác cũng không có biện pháp, bấy giờ em mới nhờ anh hai giúp đỡ."
"Em dâu ba à, thật sự không phải chị không nghĩ giúp em, anh hai em có được công việc này cũng không dễ dàng, chị khẳng định là một phân tiền cũng không kiếm, cũng không muốn không có việc øì lại đi kiếm việc vào người, em đi trở về đi." Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc nói: "Nhưng chính miệng em đã đồng ý với người ta. Chị dâu, để cho anh hai mua giúp một lần này đi, thử một lần thôi được không?"
Trần Nhu nhìn cô ta, đáp: "Đợi anh hai thím đi làm về tôi sẽ nói với anh ấy xem. Nhưng mà anh ấy có đồng ý hay không thì tôi không dám chắc, thím cũng đừng hy vọng quá lớn."
"Nhờ chị dâu nói với anh hai một chút, giúp một lần này thôi, ve sau nhất định không làm phiền anh hai nữa!" Tống Hiểu Ngọc nói.
Cô ta đã sớm hối hận đã chết đi được, sớm biết thế thì đã không nói lời khoe khoang, hiện giờ làm cho không biết chu toàn hai bên như thế nào.
Sau khi Tống Hiểu Ngọc đi về, Trần Nhu cũng đem chuyện này nhớ kỹ. Đến tối Hàn Quốc Bân về cô liền đem chuyện này ra nói.
"Được thôi." Hàn Quốc Bân gật đầu nói: "Một đôi mười đồng tiền."
"Em lấy thím ấy mười hai đồng." Trần Nhu ho nhẹ nói.
Hàn Quốc Bân ngạc nhiên nhìn vợ một cái.
"Em không phải cố ý." Trần Nhu nói: "Ngày hôm qua thím ấy sang đây tìm em khoe khoang đôi giày da mới mua, em liền nói chuyện lần trước anh mua cho em đôi giày da kia, nói quá giá lên hai đồng tiền, không ngờ thím ấy lại lấy ra nói với đồng nghiệp."
Hôm nay chạng vạng tan làm trở về, Tống Hiểu Ngọc đã mang mười hai đồng tiền sang đây cho cô.
Tính theo giá thị trường thì một đôi giày da Thượng Hải có giá mười đồng tiền, chuyến này kiếm được hai đồng tiền.
"Em đúng là khiến anh ngạc nhiên đó." Hàn Quốc Bân xoay người bế cô lên, nhẹ giọng nói.
Trần Nhu: ".." Đang nói chuyện yên lành, làm sao lại chuyển đến chuyện này rồi.
Đợi người đàn ông này xong việc, Trần Nhu trực tiếp ngủ thiếp đi, Hàn Quốc Bân ôm vợ mình, cũng thỏa mãn ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Trần Nhu mới ở trong phòng bếp nấu nước, Tống Hiểu Ngọc đã sang đây.
Đây là đang lo lắng không mua giúp đây mà.
"Anh hai đã dậy chưa ạ?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Tối hôm qua anh ấy về muộn, vẫn còn đang ngủ." Trần Nhu nói: "Chẳng qua hôm qua tôi đã nói với anh ấy rồi, anh ấy nói chỉ một lần này thôi."
"Được được, lần này giúp đỡ mua giày da về là được." Tống Hiểu Ngọc mừng rỡ, liên tục nói.
Hàn Quốc Bân ngủ thẳng đến khi rời giường, lười biếng, thư thái vô cùng.
Sau khi ăn cơm sáng thì ôm con trai chơi cùng. Bạn nhỏ Hàng Hàng rất thích chơi với cha nó. Cha nó rất hay làm mấy món đồ chơi nhỏ, dùng cỏ lau bện thành châu chấu, còn có súng lục, cái nào nó cũng thích chơi.
Chơi với nhau một lát, đến giờ Hàn Quốc Bân mới dắt xe đạp đi làm.
Bạn nhỏ Hàng Hàng tiểu còn muốn đi theo anh, được mẹ ôm vào trong nhà. Buổi tối trở lại, Hàn Quốc Bân đã mang theo đôi giày da kia về cùng.
Kiểu dáng đích xác thập phần mới mẻ độc đáo, này một chút đồ vật phân tiền phân hóa, so Tống Hiểu Ngọc quý hai khối tiền đâu, tự nhiên còn muốn tốt hơn không ít.
Ngày hôm sau Trần Nhu liền sang nhà gọi Tống Hiểu Ngọc. Tống Hiểu Ngọc cũng không nghĩ nhanh như vậy đã mua được, cao hứng nói: "Chị dâu, cảm ơn anh hai giúp em nhé!"
Nhìn kiểu dáng này mà xem, không hổ là từ Thượng Hải chuyển tới, thật đúng là đẹp cực kỳ. mua được đôi giày da này, coi như đã bảo vệ được mặt mũi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận