Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 174: Ai Là Con Dâu Tốt?

Chương 174: Ai Là Con Dâu Tốt?Chương 174: Ai Là Con Dâu Tốt?
"Cảm ơn gì chứ, đều là người nhà cả." Trần Nhu nói: "Được rồi, tôi đi nấu cơm sáng đã."
Trần Nhu äi về bà Hàn liền không rõ nguyên do hỏi: "Vợ thằng hai sang đây làm gì? Đôi giày này là sao?”
"Đôi giày này là đồng nghiệp con nhờ anh hai mua giúp, kiểu dáng tốt như vậy cũng chỉ có thể mua từ trên tỉnh mà thôi." Tống Hiểu Ngọc nói.
"Hết bao nhiêu tiền?" Bà Hàn thuận miệng hỏi.
"Mười hai đồng tiền." Tống Hiểu Ngọc đáp.
Bà Hàn giật nảy mình: "Cái gì? Một đôi giày mười hai đồng tiền?" Lập tức liền thò lại gần nhìn xem, xem đôi giày này có phải nạm vàng khảm ngọc hay không?
"Một đôi giày như vậy có giá mười hai đồng tiền? Mẹ thấy còn không bằng tự mình làm!" Bà Hàn nói thẳng.
"Mẹ không hiểu, đây chính là đồ từ bên Thượng Hải làm ra!" Tống Hiểu Ngọc nói, giày như thế này, cô ta thích vô cùng.
Nếu không trên chân mình còn đang đi giày, thì cô ta thật sự sẽ cắn răng mà mua một đôi như thế này!
"Ở đâu mà chẳng giống nhau, những đồng nghiệp kia của con đúng là không hiểu chuyện. Mua giày đắt như vậy, một tháng tiền lương coi như bỏ rồi." Bà Hàn tức giận nói.
Khó trách vợ con trai út lại tiêu tiền như vậy, hóa ra là có đồng nghiệp bên cạnh so sánh. Vợ thẳng ba một đôi giày tốn ba đồng tiền, bà ta đã hỏi con trai, nhưng những đồng nghiệp này càng kỳ quái hơn, một đôi giày tận mười hai đồng tiền!
So với vợ thằng hai thèm thịt là mua ăn còn phá của hơn nhiều.
Tống Hiểu Ngọc không cùng mẹ chồng ít kiến thức này tranh cãi. Những nữ đồng chí trẻ tuổi hiện giờ ai chẳng thích trang điểm xinh đẹp? Mới hai mươi chẳng nhẽ lại trang điểm thành bà già? Vậy tiền kiếm được để mà làm gì?
Chẳng qua Tống Hiểu Ngọc cũng là người thông minh, không nói tiếp chuyện này, chuyển đề tài: "Năm nay phát phiếu vải xuống, mẹ hãy giữ hết đi. Để cho cha mẹ làm một bộ quần áo mới, đến lúc đó mặc ra ngoài để cho người trong thôn hâm mộ!"
Trong lòng cũng đau đến nhỏ máu, nhưng còn có thể thế nào?
Lần trước bị Hàn đại tẩu truyền ra thanh danh như vậy, năm nay vốn là không định làm quần áo cho hai ông bà, dự định hàm hồ cho qua, nhưng hôm nay không hàm hồ nổi nữa.
Chẳng qua cũng chỉ chịu đựng đau lòng làm quần áo một lần này, sau này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bà Hàn tức khắc vừa vui vẻ vừa cảm động, nói: "Me biet con hieu thuan, chang qua lam d6 nay cho ta và cha con, sợ là không ít tiền đi?"
"Đúng là tốn không ít tiền để làm cho hai người, nhưng đây là việc phận làm con dâu nêm làm mài!" Tống Hiểu Ngọc chịu đựng đau lòng mà nói.
Sau khi Hàn Quốc Lâm đưa Tống Hiểu Ngọc đi làm, bà Hàn cảm thán với cha Hàn: "Trong ba đứa con dâu, cũng chỉ có vợ thẳng ba là hiếu thuận nhất, hai đứa còn lại đều là sói mắt trắng."
Cha Hàn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Thằng hai bây giờ đúng là không để hai người làm cha mẹ này vào mắt, mỗi tháng tiền lương nhiều như vậy, chúng ta không được nhìn thấy một đồng tiền thì thôi đi, trong thành nhiều đồ bổ như vậy, cũng chưa mua đến đây hiếu kính!" Bà Hàn một bên bón cháu trai nhỏ ăn cơm, một bên nói.
Cha Hàn nói: " Dù sao cũng đã ở riêng, nhưng vẫn không bằng hai vợ chồng thằng ba, về sau chúng ta đều dựa vào vợ chồng thằng ba nuôi dưỡng."
Nói xong lại nói: "Nấu thêm bát canh trứng cho Tiểu Tư Nhi ăn."
"Được." bà Hàn gật đầu.
Trong nhà bên này.
Bạn nhỏ Hàn Hàng cũng đang ở nhà ăn sáng, nấu riêng cho bé một bát cháo trứng gà.
"Trứng gà ở nhà hết rồi đúng không?" Hàn Quốc Ban hỏi.
"Vâng." Trần Nhu gật đầu.
Hàn Quốc Bân ra vẻ đã biết, ăn xong bữa sáng đơn giản, ngay lập tức anh đi vào trong núi, lần này trở ve không chỉ có hai con cá không nhỏ, mà còn xách theo hai con gà rừng về.
Anh đi làm, Trần Nhu ở nhà tự hầm ăn.
Buổi chiều tối chị dâu Hàn đến đây, mang theo rổ nấm, đều là phơi vào mấy ngày nay.
Lúc tối, anh ba Trần cũng xách theo nấm đến, đều là nấm mấy hôm trước hái, thời gian này đã phơi xong.
Trần Nhu đều thu hết, chờ Hàn Quốc Bân ve thì đưa cho anh mang vào trong thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận