Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 183: Mai Mối

Chương 183: Mai MốiChương 183: Mai Mối
"Tinh mới tốt, về sau sinh con mới thông minh được." Bà Trần nói.
Trần Nhu: ".." Bát tự còn chưa biết đâu, đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi.
"nói mẹ nghe xem, thanh niên trí thức Tô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà có những ai, là dạng người như thế nào?" Bà Trần hỏi.
Trần Nhu thấy mẹ mình thực sự có ý với chuyện này, nhịn không được nói: "Mẹ, mẹ phải nghĩ cho kỹ, nhóm thanh niên trí thức này về sau nhất định là sẽ quay về huyện. Giờ mẹ mai mối cho anh họ cưới cô ấy, sau này cô ấy quay về huyện thì làm sao bây giờ?"
"Đợi lúc đó còn không biết là ngày tháng năm nào đâu. Nếu về huyện thật, lúc đó con cái đã bao lớn rồi?" Trần mẫu nói.
"Con lớn thì lớn, nhưng nếu là người lòng dạ cứng rắn thì cũng có thể lựa chọn bỏ chồng bỏ con để quay về huyện." Trần Nhu nói.
"Chuyện này con không hiểu đâu." Bà Trần mặt mày đa mưu túc trí nói: "Nhóm thanh niên trí thức muốn quay về huyện đơn giản là bởi vì ở nông thôn hằng ngày vừa khổ lại mệt, chịu không nổi. Nhưng nếu cô ấy đi theo Thừa Diệu, ngày tháng trôi qua khẳng định rất tốt. Hiện giờ tuổi quân thằng bé cũng đủ rồi, chỉ cần kết hôn là có thể nộp đơn xin tùy quân, cùng đến chỗ Thừa Diệu sinh sống, không cần phải xuống đất làm việc nữa. Thêm vào đó mỗi tháng Thừa Diệu còn được phát hơn ba mươi đồng tiền tiền trợ cấp, nếu cô gái kia về huyện làm sao có thể gả được tốt như vậy?"
Trần Nhu nghe thế thì không còn lời gì để nói, nhưng vẫn cố gắng: "Con nghe nói điều kiện trong nhà thanh niên trí thức Tô rất tốt."
"Điều kiện trong nhà có tốt cũng là hữu hạn, công việc trong huyện đều là của quý của hiếm, trong nhà cô ấy làm sao có thể dễ dàng tìm được một công việc tốt đây? Hiện giờ tuổi cũng đã đến độ, ở trong huyện thì cũng nhất định là phải gả cho người ta, anh họ con cũng không có điểm nào kém thanh niên trong huyện cả." Bà Trần nói.
Trần Nhu đã có chút bị mẹ thuyết phục.
Nói một câu bằng lương tâm thì điều kiện của anh họ cô xác thực là không kém. Tuy rằng chưa thấy qua người thật, thế nhưng ánh mắt mẹ cô rất cao, người có thể được bà khen như vậy khẳng định không cần phải nói.
"Bắt cóc con gái nhà người ta không tốt lắm đi?" Trần Nhu vẫn hơi chần chờ nói.
"Cái gì mà bắt cóc?" Bà Trần tức giận nói: "Nhà ta là loại người øì, ai nấy đề thanh thanh bạch bạch, còn có thể thiệt thòi cô ấy sao? Hơn nữa cậu con tiết lộ với mẹ rồi, lần trước Thừa Diệu gửi tiền về hiếu kính cha me nó chỉ có một nửa tiền lương. Thừa Diệu chính mình viết thư, sau này kết hôn sẽ gửi 50 đồng tiên về nhà, còn lại để cho ha vợ chồng sinh sống."
"Cậu con đúng là tốt." Trần Nhu cười nói.
"Nếu không thì sao lại nói là gả vào ổ phúc đây. Giờ hi xem cô gái ấy có phúc khí này hay không." Bà Trần hừ nói.
"Anh họ con khi nào thì vê?" Trần Nhu hỏi, nói ngàn nói vạn đến đâu chăng nữa thì cũng phải để nhân vật chính tự mình về nhìn một lần mới được.
"Cuối năm sẽ về. Ta đã hỏi cậu con, thằng bé có hai mươi ngày nghỉ dài hạn, lãnh đạo chuyên môn phê chuẩn cho nó nghỉ để về cưới vợ." Bà Trần nói.
"Lãnh đạo còn quản chuyện này ạ?" Trần Nhu cười nói.
"Lần trước cậu con gọi điện mẹ có nghe thấy anh họ hai con nói, cậu con còn diễn rất hăng, nói rằng muốn trước khi chết thấy Thừa Diệu kết hôn." Trần mẫu nói.
Trân Nhu bật cười: "Cậu cũng thật trẻ con."
"Cũng không thể trách cậu con, qua năm thằng bé đã 27 tuổi rồi, lớn như vậy rồi, nếu còn không chịu cưới thì thật đúng là trời đánh!" Bà Trần nói.
Đừng nói anh bà, ngay cả bà cũng sốt ruột. Đã 27 tuổi, tuổi này người ta đã có con cũng được ba bốn tuổi, nhưng thằng bé vẫn cứ bình thản, thử hỏi làm sao trưởng bối không nóng nảy chứ!
Bởi vì cuộc trò chuyện hôm nay, sau này khi thanh niên trí thức Tô sang đây, Trần Nhu cũng liền nhiệt tình hơi một chút, cũng nhân đó hỏi thăm tình huống trong nhà cô ấy.
Thanh niên trí thức Tô tên đầy đủ là Tô Miên Miên, mới đầu cô ấy còn không để ý, Trần Nhu nói chuyện cũng có kỹ xảo, không dấu vết hỏi thăm.
Chẳng qua sau này Tô Miên Miên tới nhiều lần, nghe thì cười nói: "Có phải chị dâu định giới thiệu đối tượng cho em không?"
"Em có sợ không?" Trần Nhu cười nói.
Tô Miên Miên cười nói: "Vậy thì chị cần phải giúp em tìm một người tốt, bằng không ba mẹ em sợ là sẽ không đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận