Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 184: Gặp Mặt

Chương 184: Gặp MặtChương 184: Gặp Mặt
Trân Nhu thầm nghĩ cô gái này đúng là lợi hại, lời này của cô áy có ý gì cô có thể hiểu. Có thể giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nhưng nếu như không hợp ánh mắt hay điều kiện, thì đó là cha mẹ cô ấy không đồng ý, cô ấy cũng không có cách.
Không đắc tội người khác chút nào, lại còn chừa đường lui cho mình.
"Là người tham gia quân ngũ." Trần Nhu nói.
Tô Miên Miên cười cười.
Trân Nhu xem nàng: "Chờ anh ấy trở lại, có muốn gặp mặt không?"
"Được." Tô Miên Miên vẫn cười nói.
Trần Nhu biết cô ấy chỉ thuận miệng đồng ý, cũng không để ý, đồng ý gặp là được rồi. Còn lại liền dựa vào anh họ cô thôi.
Anh họ ba Cố Thừa Diệu của cô vào ngày hai mươi tháng chạp trong thôn chia thịt heo thì về.
Đại khái là mẹ cô đã đến nói qua với nhà cậu, cùng ngày trở về đã bị cậu cô kéo tới bên này.
Trần Nhu cũng chưa kịp chuẩn bị, hai người Tô Miên Miên cùng Cố Thừa Diệu đã gặp mặt.
Tô Miên Miên định dùng phiếu thịt và phiếu gạo, lại đây mua một ít thịt heo mới giết, Năm nay cô ấy không về nhà mà ở lại trong thôn ăn tết. Cô ấy quen thân với Trần Nhu nên sang đây.
Cố Thừa Diệu không biết đường, đang muốn tìm người hỏi. Anh vừa vào thôn thì đã gặp được từ thanh niên trí thức từ bên kia đi đến, chính là Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên vừa thấy, đây là đại soái ca từ đâu đến?
Cố Thừa Diệu cũng thấy cô ấy, trong lòng cũng nghĩ cô gái này lớn lên thật xinh.
Hai người không nói chuyện, nhưng đều trước sau vào trong nhà.
Trần Nhu vừa ra cửa đã nhìn thấy hai người bọn họ, cô với Cố Thừa Diệu không phải quá quen thuộc, nhưng vẫn có một chút ấn tượng.
Đặc biệt là thân khí chất quân nhân kia của Cố Thừa Diệu, liếc mắt đã nhận ra.
"Anh họ?" Trần Nhu liền thử thăm dò gọi một tiếng.
"Là anh." Cố Thừa Diệu gật đầu.
Trân Nhu lập tức nở nụ cười: "Đã nhiều năm không gặp, nếu hôm nay gặp nhau trên đường em nhất định không nhận ra anh."
Sau đó nhìn về phía Tô Miên Miên: "Hai người vào nhà đi, em nấu thức ăn cho, hôm nay mới giết heo."
Tô Miên Miên còn gì mà không rõ nữa, khuôn mặt hơi đỏ lên, chưa đi đến phòng đã nói: "Em xuống giúp chị."
Trần Nhu gật đầu, nói: "Vậy được, em nhóm lửa giúp chị đi."
Tô Miên Miên lanh lẹ trốn vào bếp, nhóm lửa trong bếp rất nóng, nghe thấy bên ngoài Trần Nhu đang giới thiệu cô ấy với anh họ, cảm thấy hôm nay ra ngoài sao lại không mặc bộ đồ đẹp nhất chứ?
Hôm nay bọc kín mít giống như cái bánh chưng vậy!
Bên ngoài Trần Nhu cũng chỉ giới thiệu đơn giản: "Đây là thanh niên trí thức Tô." Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Thứ nhất là đỡ để cho hai người phải xấu hổ, còn để cho nếu như hai người không hợp mắt thì cũng không đến mức gây trở ngại gì đến thanh danh của nhau.
Trần Nhu làm cho họ hai bát đồ ăn, thịt heo đậu hủ kèm tiết heo, mao huyết vượng và đại tràng heo thì không có, nhưng phân lượng cũng xem như là đủ.
Múc cho họ mỗi người một bát, cũng tự múc cho mình một bát, bê vào bàn ăn trên nhà, nói: "Hôm nay trời rất lạnh, ăn một bát này vào cho ấm người."
Cố Thừa Diệu nhìn Tô Miên Miên, Tô Miên Miên lại không nhìn anh, chỉ nói: "Chị dâu làm cho bọn em như vậy, anh Quốc Bân trở về lại không có gì ăn rồi." "Vẫn còn một ít chưa làm để phân cho anh ấy." Trần Nhu nói.
Ba người ngồi ăn với nhau, ăn được một nửa thì bạn nhỏ Hàng Hàng ngủ trên giường đất tỉnh dậy, Trần Nhu ôm thẳng bé đi xi tiểu, sau đó mới mặc ấm cho con rồi bế lại đây.
Cố Thừa Diệu nhìn thấy cháu ngoại trai thì đôi mắt sáng lên. Anh đã đến tuổi này rồi, cũng rất muốn có con của mình.
Chẳng qua tiểu gia hỏa trong mắt không nhìn thấy người mà chỉ nhìn thấy đồ ăn trên bàn thôi.
"Thằng bé đói bụng rồi." Trần Nhu cười nói, sau đó đút ho thằn bé ít canh, còn đậu hũ và tiết heo thì không cho nhiều lắm, nhưng cũng để trong bụng tiểu gia hỏa có một chút.
Không còn đói bụng, lúc này thằng bé mới có tâm tình đánh giá bác họ, còn Tô Miên Miên thì đã quen thuộc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận